Home » » Chuyện chị Minh

Chuyện chị Minh

Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 05:40

Minh bước sang tuổi 30 với "thành công" rực rỡ là 1 hoàng tử và 1 công chúa xinh xắn, đáng yêu y hệt chồng cô. Cả 2 đứa đều thừa hưởng đôi mắt to, lông mày rõ nét thanh mảnh, hàm răng nhỏ đều, và đôi môi chúm chím của bố chúng. Nhiều lúc, Minh cứ đùa với mọi người rằng, cô lấy chồng là chọn giống, và may mắn là chúng không giống cô là mấy. KHông phảiMInh tự ti, mà cô luôn thừa nhận rằng, nhan sắc của cô hết sức bình thường, bình thường tới mức chìm ngỉm giữa đám đông. Người mới tiếp xúc thường ít khi cảm mến cô ngay, thậm chí còn ghét. Có lẽ vì thế, mà đến 30 tuổi, cô vẫn trung thành thân thiết với những người bạn thủa thiếu thời,những người hiểu cô hơn là nhìn cô, chứ không tạo dựng mối quan hệ sâu sắc khác với ai ngoài xã hội.

Tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, ra trường với một công việc không ồn ào ầm ĩ,nhưng mức lương thì không phải tệ. Thế mà lấy anh rồi, Minh gần như chỉ còn biết ngày đến cty, tối về chợ búa, cơm nước, nhà cửa và con cái. Cô là chỗ dựa (dẫm) vững chắc để anh có thể chuyên tâm vừa làm vừa học thêm tại chức. Anh trái ngược với cô hoàn toàn, quảng giao và khéo léo với mọi mối quan hệ xã hội. Ai cũng nói cô may mắn vì đã lấy được một người khôn ngoan, chiều vợ, thương con. Có lẽ vì anh galant với bất cứ ai, nên ai cũng nghĩ là cô cũng được hưởng niềm hạnh phúc đó. Mỗi lần nghe ai nói vậy, cô đều cười cười, chẳng thừa nhận cũng chẳng phản đối. 

Minh chẳng bao giờ (hay không có thói quen) tâm sự đời tư với bất cứ ai, dù là người thân thiết nhất. Kể từ khi anh người yêu trước chồng cô bắt cá 2 tay với cô bạn thân của mình, Minh không còn tin bất cứ chuyện "lắng nghe và thấu hiểu" nào cả. Thất bại của mối tình đó không làm cô buồn bã nhiều cho lắm, nhưng cho cô bài học rất hữu ích, đó là sự tự lập, tự lập ngay cả trong đau khổ. Anh lấy cô có lẽ cũng là vì cá tính này. Anh chẳng cần sợ cô ghen lồng ghen lộn nếu có những tin nhắn đong đưa của cô gái nào đó đến máy mình. Anh vô cùng an tâm rằng cô có thể chu toàn việc nhà và con cái dù anh có đi đến nửa đêm mới về. Anh cũng khỏi lo cô ngoại tình, vì tự tin rằng với thân hình thấp bé, sồ sề sau khi sinh con, ai còn để ý đến nàng nữa. Và Minh cũng nghĩ vậy. Tình yêu của cô dồn hết vào 2 thiên thần nhỏ, quên hết cả việc chăm sóc bản thân, và quên luôn chuyện mình có một anh chồng đẹp trai khéo nói. 

Chuyện vợ chồng xích mích, Minh hứng vài cái tát, vài cái đạp dường như cô cũng đơn giản hóa nó đi như chính con người của cô vậy. Sống nhạt nhòa một thời gian dài, Minh quên hẳn những thói quen ngày còn trẻ như đọc sách, nghe nhạc, chơi cờ vua....vì cô chẳng còn thời gian để ngủ cho đã, nói chi đến giải trí. Rồi anh làm gì, kiếm bao nhiêu tiền,giao lưu với những ai, cô cũng chẳng buồn quan tâm. Anh có đưa tiền cho cô hay không cô cũng chẳng màng. Điều duy nhất Minh luôn luôn lên kế hoạch,đó là chuyện anh có thể ngoại tình. Cô đã có kế hoạch B cho cuộc sống của chính mình. Ấy thế nhưng, anh có ngoại tình hay không, cô cũng chẳng buồn tìm hiểu. 

Câu chuyện cuộc đời Minh có lẽ chỉ có thế, nếu như cô không quyết định chuyển đổi công tác sau khi con gái thứ 2 đến tuổi đi mẫu giáo.


Nửa đêm dậy pha sữa cho con gái, Minh nhìn thấy đt của chồng để ở phòng khách sáng đèn với dòng tin nhắn mà đọc xong cô chẳng hiểu gì.Đêm qua anh lại đi "tiếp khách" đến gần 1h đêm mới thấy mở cửa về, chắc là cũng say lướt khướt đến mức ko vào ngó con gái mà sang ngủ với con trai luôn. Rõ ràng chồng cô không đọc nổi chữ "father" thì làm sao lại có người nhắn tin toàn bằng tiếng Anh cho anh được nhỉ. Số điện thoại ấy không lưu tên. Pha sữa xong, Minh ấn vào nút home và đọc lại tn một lần nữa,với trình độ tiếng anh kha khá của mình, cô ghi nhớ nó dễ dàng, nhưng ý nghĩa của nó thì cô thực sự không hiểu hết.

Hôm sau đến công ty, Minh search google cụm từ mà hôm qua mình đọc được. Hóa ra đó là một sản phẩm mĩ phẩm làm đẹp da. Con người đơn giản tới mức không dùng 1 thỏi son môi như cô thì quả thật không thể biết được Estee Lauder là cái gì. Tìm hiểu thêm chút nữa, cô biết được giá tiền của sản phẩm đó, không hề rẻ so với mức thu nhập của cô. Ngồi ngẩn một lúc, Minh tự vỗ vào đầu mình: 
- Quên mất không lưu số điện thoại lại rồi.

Chuyện đó cũng sẽ đi vào quên lãng nếu như 1 tuần sau, MInh không liếc nhìn đt chồng khi anh dang chat Viber với một ai đó, và thấy hình ảnh chai Serum mà mình search trên mạng hôm nào. Cô thực sự thắc mắc: tại sao anh lại quan tâm đến mỹ phẩm của phụ nữ. Anh không hề cảnh giác, vì lần nào cô phàn nàn rằng về nhà là anh cầm đt, không chịu chơi với con, thì anh đều nói đang buôn bán ô tô cũ trên mạng, phải cập nhật thường xuyên, đang làm việc chứ không phải chơi. Chỉ cần anh nói thế thôi là cô sẽ im lặng và không quan tâm nữa. Hôm nay, Minh chợt nhận ra: "Phải chăng mình đã quá vô tâm?"

Đêm hôm đó, Minh đã làm cái việc mà cô cho là xâm phạm quyền sống riêng tư: xem điện thoại của chồng. Rất tiếc, chẳng còn gì hay ho để cô xem cả. Mọi thứ cô thừng nhìn thấy, từng đọc được, chồng cô đã xóa sạch sẽ. Cô ngồi ngoài phòng khách, trong bóng tối, với cái lạnh se se của tháng 10 Hà Nội, co suy nghĩ nhiều điều về bản thân và về chồng cô. Giật mình khi con gái dậy tìm mẹ, Minh vội vàng cất mọi suy nghĩ và lại lục tục đi pha sữa.

Sáng hôm sau, Minh gọi điện đến cty xin sếp nghỉ 1 ngày. Quá nhiều lần Minh xin nghỉ vì con ốm, nến sếp của cô đồng ý ngay mà không cần hỏi lí do. Tính Minh rất lì lợm, cô không bao giờ để những suy nghĩ tiêu cực chiến thắng mình, cũng không bao giờ để mình yếu đuối trước bất cứ hoàn cảnh nào. Nhưng lần này, cô thấy mình cần tĩnh tâm suy nghĩ nhiều điều. Gọi điện cho cô bạn thân nhất dưới tận HP, Minh hẹn hôm nay sẽ để con ở nhà cho bà Nội và bắt xe xuống đó chơi hẳn một ngày. Cô bắt Hà phải xin nghỉ việc để ở nhà tiếp mình. Chưa bao giờ thấy Minh vô lí như thế, nên Hà cũng khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng bạn mình có chuyện gì đó gấp gáp nên mới làm như vậy nên cô cũng đồng ý. 

Đón Minh ở ga, Hà đưa thẳng cô về nhà bố mẹ đẻ cho tiện đàn đúm. Chồng Hà làm ở cảng theo ca, hôm nay anh làm ca đêm nên cũng có mặt ở nhà. Hai đứa con trai của Hà cũng được cho nghỉ học. Ngồi trên xe máy, Hà hỏi:
- Có chuyện gì mà tự dưng anh dở chứng thế. 
(Hà hơn Minh 1 tuổi, nhưng thấp bé hơn nên bị bắt gọi Minh bằng Anh từ hồi học đại học)
- Chẳng có chuyện gì cả, tự dưng muốn đi chơi thôi.
- Trên HN thiếu chỗ chơi à mà phải mò xuống đây?
- Chẳng nghĩ ra được là đi chơi với ai cả.
- Chồng anh đâu?
- Dính vào ông í suốt mấy năm rồi, muốn xuống ngoại tình với em được ko?
- Đồ dở hơi.

Hai đứa phá lên cười.Minh chợt nhớ da diết cái ngày Hà và Minh cùng cưỡi con xe cũ kĩ, hỏng ống bô, kêu phành phạch đi học mà không biết ngượng. Cái ngày ấy cô cũng đơn giản như bây giờ, chỉ có điều hôm nay lòng cô chẳng hiểu sao nặng trĩu. Không khi của thành phố miền biền có chút gì đó trong lành, man mát, dễ chịu. Tháng 10 quả là tháng giao mùa cực kì khó chịu với trẻ nhỏ, nhưng với người lớn nó lại lãng mạng và rất thi vị. 

Vợ chồng Hà tiếp đón MInh bằng món bề bề hấp sả và bún riêu. Minh vào bếp cùng Hà phụ chồng và chiêm ngưỡng tài nấu ăn của trai Hải Phòng. Hai đứa con trai của Hà thì tự do chạy nhảy hò hét cùng với các bạn trong xóm, thỉnh thoảng lại chạy vào mách lẻo đủ thứ chuyện. Lâu lâu không gặp người bạn tri kỉ ấy, Minh thấy mải mê buôn bán đủ thứ chuyện vớ vẩn linh tinh mà quên luôn nỗi buồn vô định hình mà cô đang vướng phải. Nhưng vô tình trong bữa ăn, chứng kiến cảnh chồng Hà tỉ mẩn bóc vỏ từng con bề bề cho vợ, rồi quay ra trêu ghẹo hai đứa con, Minh chợt hiểu ra một điều: gia đình cô đang thiếu gia vị này, gia vị của sự quây quần. Lâu nay, Minh cứ thoải mái để việc anh anh làm, việc tôi tôi làm. Mỗi bữa ăn là một trận chiến giục giã anh con trai lớn, rồi nịnh nọt cô con gái nhỏ, nhiều lúc thêm cả đòn roi nữa. Hai đứa con của Hà không to béo, nhưng nhìn kìa, chúng đang nở những nụ cười thật sự mãn nguyện và thoải mái cùng với bố mẹ. Có phải Minh đã quá cầu toàn, quá nghiêm khắc và quá vô tâm?

Chia tay bạn rồi, ngồi trên tàu nhìn ra ngoài, Minh chẳng suy nghĩ được gì, chỉ cảm thấy sự hối tiếc, một cảm giác mất mát và sợ hãi cứ ùa đến. Tự bao giờ, cô lại để những ý nghĩ tiêu cực xâm lấn mình thế này. Không biết có phải do gió tạt vào mắt hay không, nhưng những giọt nước long lanh mặn chát đã lăn dài trên má cô. Minh không nức nở, chỉ im lặng cho nước mắt rơi, và thấy nỗi lòng nhẹ vơi dần đi theo những giọt nước ấy. Cô cũng chẳng buồn để ý đến người ngồi bên cạnh xem họ có thấy kì lạ và tò mò khi cô khóc hay không. Đến lúc mệt quá, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Trở về sau chuyến đi ngắn ngủi nhưng ý nghĩa,Minh thực sự bình tĩnh để suy xét mọi sự việc. Trước mắt, cô không tìm hiểu kĩ hơn xem chủ nhân của số điện thoại "Estee Lauder" kia là ai, vì cô hiểu tính mình, khi biết rõ sự thật,nếu đó là tin xấu, cô sẽ không đủ lí trí để có những quyết định đúng đắn.

Có lẽ, một chút ghen tị với hạnh phúc của bạn đã làm cô thức tỉnh. Minh suy ngẫm xem gốc rễ sự việc nằm ở đâu. Cô biết anh không phải là người chồng hoàn hảo , hòa hợp với cô trên nhiều phương diện, nhưng anh có ưu điểm là rất thương con. Những năm đầu hôn nhân, Anh gia trưởng, ích kỉ, nóng tính, không tôn trọng cô,chưa biết chăm sóc con cái, nhưng từ khi con zai ốm phải nằm viện và tưởng chừng không qua khỏi, anh cũng đã có những sự thay đổi nhất định. Và đặc biệt, từ khi con gái rượu ra đời, anh đã biết chung tay cùng vợ nuôi con. Chỉ có duy nhất tính sĩ diện hão là anh không sửa được. Nợ nần còn nhiều, nhưng vung tay tiền triệu cho những sở thích cá nhân cho bằng bạn bằng bè, thậm chí còn phải thể hiện đẳng cấp cao hơn. Vậy nên, tuy anh có thu nhập khá tốt, gấp đôi gấp ba lần cô, nhưng mỗi khi cô nghỉ sinh không đi làm là gia đình lại lục đục chuyện tiền nong. Lấy nhau đã 6 năm rồi, mà gia đình cô chưa bao giờ đi du lịch ở đâu cả, còn cô vẫn còng lưng vừa làm lo chợ búa, vừa trả nợ. Đang là công chúa con nhà khá giả, chỉ việc học, làm và ăn, chị phải đối mặt với quá nhiều thứ mà thiếu sự chia sẻ, thành ra trong lòng cô, sự tôn trọng dành cho anh không còn nhiều, thay vào đó là trách móc, giận hờn. 

Anh đã thế, nhưng cô lại là một phụ nữ "vừa xấu người lại xấu nết" như đôi lần anh hay nhận xét trước những người thân thiết, có thể là cho vui thôi, nhưng cô cũng thấy đúng. Tính xấu nhất của cô chính là sự bướng bỉnh, hiếu thắng. Bắt đầu một xích mích thường là anh sai, vì là đàn ông gia trưởng nên anh thường không chịu nhận cái sai về mình mà đổ lỗi sang cho cô, dù có thể trong lòng anh lại nghĩ khác. Cô không đủ khéo léo để nhường nhịn mà nhất quyết vạch trần cái sai ấy ra, thế là anh thẹn quá hóa giận, lời qua tiếng lại, cuối cùng người bị ăn tát là cô. Suy cho cùng, cái tát cũng không có gì là nghiêm trọng, nhưng lâu dần nó tạo cho Minh thói quen bàng quang với mọi việc của anh, để tránh va chạm, tốt nhất cô nên tự làm mọi việc, vì thế mà anh và cô cứ xa dần nhau ra. 

Lâu nay, Minh đã sai khi không còn quan tâm đến anh và cuộc sống riêng vợ chồng, mà chỉ chăm chăm lo cho con cái. Cô nghĩ rằng, cứ chồng đi làm về có cơm dẻo canh ngọt thế tức là đã xong nhiệm vụ với anh rồi. Cô không còn dành thời gian đi lựa những chiếc áo sơ mi hàng hiệu cho anh, không còn để ý tìm mua những chiếc ví, thắt lưng phù hợp với sở thích của anh , cũng không là quần áo đi làm cho anh dù đôi lần anh dọa "để cho người khác chăm sóc chồng nhé". Thay vào đó là những gắt gỏng do mệt mỏi mỗi khi anh làm gì không vừa ý. 

Minh cũng quá xuề xòa trong ăn mặc, hạn hẹp trong giao tiếp. Cô cứ ngụy biện rằng, vì bận bịu con cái không có thời gian, không có tiền bạc, suy nghĩ nên để dành cho việc kiếm tiền thì hơn. Lâu lắm rồi cô có đi họp lớp lần nào đâu, bạn thân của cô cũng chỉ chat online hoặc gọi điện nhắn tin. Đời sống tinh thần của cô thực sự tẻ nhạt, con người cô có lẽ vì thế mà tẻ nhạt theo, làm sao hấp dẫn được chồng mình. Cô gái nhiều tham vọng, ham học hỏi, thích giao lưu ngày nào đi đâu mất rồi. Có phải Minh đã đánh mất chính bản thân mình trong cuộc hôn nhân này. Cô đọc ở đâu đó lời khuyên rằng: hãy ích kỉ để yêu chính bản thân mình thì mới có thể yêu đến người khác, đàn ông họ như thế. Muốn con cái hạnh phúc, người mẹ phải hạnh phúc trước. 

Minh bàng hoàng nhận ra cô thực sự tàn tạ và bệ rạc trong chính con mắt mình!!!!! Cô thực sự không muốn mất gia đình, càng thực sự không muốn gia đình mình sống thiếu hạnh phúc, nhất là các con của cô, chúng cũng đang phải sống gò bó có lẽ là do chính cô tạo ra. 

Câu hỏi trong đầu MInh lúc này là : cô nên làm gì, làm như thế nào và bắt đầu từ đâu. Cô lên mạng tìm hiểu các bài báo, các topic, đọc các comment , những lời khuyên để có một kế hoạch cụ thể nhất cho trường hợp của mình. Cô nghiền ngẫm cuốn "ĐỜI THAY ĐỔI KHI CHÚNG TA THAY ĐỔI" bất cứ lúc nào rảnh rỗi. 

Một bản kế hoạch (dài hạn) đã được vạch ra. Minh nghĩ rằng, với bản kế hoạch này, cô sẽ xây dựng cho mình một gia đình hạnh phúc, nhưng cô không biết nó lại là nguồn cơn của một thử thách đầy sóng gió mà cô sẽ gặp phải.

Để tinh thần được thư thái , đồng thời lấy lại vóc dáng sau khi sinh 2 đứa con, Minh sắp xếp việc nhà để có thể chạy bộ 20p buổi sáng và 15p buổi chiều sau khi nấu cơm xong. Nhìn Minh mặc bộ đồ thể thao khỏe mạnh, đầu đội mũ phớt, tai đeo headphone, cả khu tập thể trố mắt ngạc nhiên. Chạy bộ làm máu dồn lên mặt khiến má Minh ửng đỏ, mỗi khi gặp ai cô lại cười thật tươi, có lẽ vì thế mà tự bản thân cô thấy mình xinh hơn và tự tin hơn. Rất tiếc, anh đi làm quá sớm và về nhà quá muộn để có thể nhìn thấy bộ dạng đó của Minh, mà nếu có nhìn thấy, anh cũng sẽ chẳng có gì ngạc nhiên cả, vì cố chỉ không tập thể thao khi mang bầu và cho con bú. 

Bước thứ 2 trong kế hoạch của Minh là: Nhảy việc. 6-7 năm gắn bó với công ty tư nhân với chưa đến một chục nhân viên, Minh giờ là người có mức lương cao nhất chỉ sau mỗi sếp. Công việc thì nhàn, nhưng không học hỏi thêm được gì, môi trường làm việc không năng động, làm lâu năm cô thấy mình thụt lùi so với bạn bè và các em thế hệ trẻ. Minh mua một loạt sách luyện thì TOEFL về ôn luyện mỗi khi rảnh rỗi ở cty, đăng kí một số khóa học online chuyên ngành xuất nhập khẩu, quản trị kinh doanh, nghiệp vụ kế toán để nâng cao và cập nhật kiến thức, đồng thời tìm kiếm một vị trí phù hợp trong một công ty liên doanh. 

Cùng với các chị em phụ nữ trong công ty, Minh thuê một bạn chuyên gia đến tận công ty dạy cách trang điểm và làm đẹp. Mỗi chiều thứ 7 được về sớm, Minh không về nhà ngay mà trích một khoản tiền đi tập gym và spa. Một lần trong tháng, cô chủ động hẹn bạn bè đi cafe hoặc ăn trưa để tán gẫu và giải ngố. 

Nhờ qua một số người bạn, MInh lấy được danh sách cuộc gọi đến và đi của số điện thoại chồng. Nhưng anh có quá nhiều số gọi đi và gọi đến nhiều lần, nên cô không thể nhận ra số đt nào bất thường cả. Thế nên, Minh buộc phải dùng chính sách khác là check điện thoại của chồng thường xuyên. Minh chủ động bí mật kết thân với chị chủ nhà nơi anh đang thuê mở văn phòng, nhờ chị để ý. VÀ sau 2 tháng tìm hiểu, MInh biết anh đang qua lại với một học viên 27 tuổi, đang làm kế toán cho một cty may mặc, chưa chồng. Cô không muốn tìm hiểu kĩ hơn mối quan hệ của họ, vì cô sợ rằng mình sẽ không đủ bình tĩnh để đối diện với nó. Cô chỉ lưu lại địa chỉ, số điện thoại của cô bé ấy, tiện lúc cần dùng đến.

6 tháng nỗ lực hết mình cũng mang lại cho MInh một số kết quả khả quan. Cô đã được nhận vào làm trợ lí cho trưởng phòng xnk của một công ty về điện thoại và truyền thông - với 6 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực xnk, cô được trưởng phòng đánh giá khá cao và nhận mức lương cao gấp rưỡi công ty cũ. Cô đã có thẻ mặc những bộ váy size M tuy cân nặng vẫn còn cao hơn 5kg so với trước khi mang bầu. Thời điểm chuẩn bị chuyển sang cty mới, MInh quyết định cai sữa và đăng kí cho con gái đi học tại một trường mầm non gần nhà. Mẹ chồng cô sau một năm lên giúp cô trông con đã về quê để chăm sóc bố chồng và cô em dâu sắp sinh. 

Mọi thứ dường như diễn ra theo đúng kế hoạch của cô. MInh bắt tay vào giai đoạn thứ 2 của "chiến dịch" kéo chồng về nhà. 

Lấy lí do là cô chuyển việc sang công ty mới bận bịu hơn, thêm việc bà Nội về quê không có người đỡ đần, Minh nói chuyện thẳng thắn nhẹ nhàng với anh và đề nghị anh thu xếp công việc về sớm để đón con trai và phụ cô chăm sóc tiểu yêu ấy. Và tất nhiên, anh không còn mẹ để dựa dẫm, không còn lí do để thoái thác, anh đã đồng ý. MInh mừng thầm vì cuối cùng cô cũng đã thành công phần nào.

Quả thật công việc mới của cô bận hơn rất nhiều, cô gần như phải hoạt động hết 100% công suất để hoàn thành việc sớm mà về nhà đúng giờ để đón con gái và lo chuẩn bị cơm chiều. Cô tranh thủ học để làm một số món ăn chay cho người mắc bệnh gút dành riêng cho anh, để thề hiện sự quan tâm. Cô cũng không ép các con ăn nhiều để bữa ăn diễn ra nhẹ nhàng hơn, mặc dù nhiều lúc cô hơi thất vọng vì anh chỉ thích ăn cơm với cái ti vi. Buổi tối, cô giảm áp lực học hành của con trai lớn, để con được nghỉ sớm và đề nghị con cùng chơi một số trò chơi với mẹ và em bé. Khỏi phải nói, con trai cô vô cùng thích thú và sung sướng. Tiếc là bố chúng không tham gia, chỉ thỉnh thoảng cười, rồi đi cafe. 

Sắp đến ngày sinh nhật của anh, cô chuẩn bị một món quà từ rất lâu, cùng một thiệp chúc mừng với những lời lẽ ngọt ngào nhất, điều mà cô hay làm khi anh và cô còn đang yêu đương, nhưng từ khi lấy nhau về, cô không còn hay viết thiệp tặng anh nữa. Để tạo sự bất ngờ, sáng sớm hôm ấy, cô chủ động sang phòng ngủ của 2 bố con, thì thầm vào tai anh:
- Anh à! (không phải là bố nó ơi)
- Gì? Còn sớm mà.
- Dậy đi, sáng nay chiều vợ một chút đi.
- Ô hay, hôm nay ăn nhầm gì hay sao mà lại biết đòi thế?
- Em thấy nhớ anh.
- Dở thật rồi! 
Anh lục tục bò dậy, miệng còn tủm tỉm dù mắt vẫn nhắm.

Sau những giây phút mặn nồng tranh thủ, Minh cầm gói quà tặng anh kèm theo một câu nhẹ nhàng:
- Tặng sinh nhật anh nè, có thiệp đấy, nhưng anh đọc sau đi. Đến giờ gọi 2 con dậy đi học rồi. 
Anh nhìn món quà trong 2 giây rồi buông một câu:
- À, sắp đến sinh nhật của cô nên cô tặng tôi quà để hôm đó tôi tặng quà cho cô chứ gì? Không có đâu nhá. 

Không biết anh nói đùa hay nói thật, cô chỉ thấy uất nghẹn trong lòng, cô trừng mắt nhìn anh, thấy thái độ thản nhiên và khuân mặt đanh lại của anh, Minh không nói gì, đóng sầm cửa đi vào phòng con gái.

Suốt dọc đường đi làm, Minh không thể tập trung lái xe, nước mắt cô cứ nhòe nhoẹt, thêm chiếc kính cận thỉnh thoảng lại mờ đi vì hơi thở nức nở. Sao cô lại thấy ấm ức thế này, đến sinh nhật của mình mà cô còn quên mất, cô không còn nhớ là anh và cô có ngày sinh nhật rất gần nhau, thế mà anh lại có thể nói như vậy. Dù là đùa hay không, nhưng cô vẫn cảm thấy những cố gắng của mình bị anh coi thường, bị anh coi là trò trẻ con. Anh vẫn thế, vẫn như bao năm qua, chỉ đối xử với cô gia trưởng như với một đứa con, coi cô như người giúp việc, chứ không phải là người đàn bà của anh. Ừ thì ưu điểm của người gia trưởng là biết lo cho gia đình, đối nội đối ngoại tốt, nhưng đối với vợ thì sao lại dở thế?

Hôm nay là thứ 6, văn phòng cô ít việc hơn thường ngày, Minh lên tầng thượng của tòa nhà, mua một tách cafe và một chiếc bánh ngọt, nhắn tin cho sếp là em có việc bận đến muộn, cô ngồi trên đó để yên tĩnh suy nghĩ. Tự dưng cô thấy nhụt chí thế này. Phải chăng anh hơi sốc khi tự dưng sau 6 năm 2 người sống đơn giản như vậy, cô lại trở nên kì lạ, lãng mạng đột ngột. Hay anh chỉ muốn cô đơn giản làm mẹ của các con anh, chu toàn việc nhà, và đừng đòi hỏi anh sự quan tâm đặc biệt hơn. Cô nhớ lại cách đây mấy năm, khi đó kinh tế còn khó khăn, cô muốn mua một chiếc máy giặt để khỏi vất vả, dành thời gian chăm con. Anh chỉ nói: nhà có máy giặt di động rồi, còn mua làm gì, tốn kém. Lúc đó cô hét lên:
- Tôi không phải là cái máy giặt của anh nhá. 
Vì lòng kiêu hãnh, cô đã ứng lương và tự đi mua chiếc máy giặt cửa ngang gần chục triệu bạc. Thế nhưng, cô vẫn phải giặt tay những chiếc áo sơ mi đắt tiền của anh, vì tiếc. 
Cô tự hỏi: Anh không thương cô ư????

- Chị trốn việc đấy à????
Giật mình vì một giọng hỏi từ phía sau, MInh quay lại. Hóa ra là Thắng,cậu em kém một tuổi làm phòng đánh giá chất lượng sản phẩm. 
- À, hôm nay tự sướng một tí. 
- Em chẳng thấy ai tự sướng mà mặt lại như cái bánh đa dúng nước thế cả.
- Nè, ý cậu là chê chị mặt nhàu à?
- Không, em sợ ăn đập lắm. Nhưng chị có chuyện gì à?
- Có chuyện gì đâu. Mấy giờ rồi, xuống đi.
- Còn sớm, sếp chưa đến đâu. Đợi em uống nốt cốc cafe rồi cùng xuống.
Minh cười nhẹ gật đầu. 

- Chị vào làm phải được 2 tháng chưa nhỉ?
- uh, sắp rồi.
- Sao em thấy chị ít tụ tập với mấy chị em trong cty thế?
- Chị vẫn nói chuyện đấy chứ,chắc là do công việc mới, chị đang làm quen nên hơi bận.
- Mấy lần bọn em đi ăn tối với nhau, chẳng rủ được chị.
- Chị phải về vì còn phải đón con nhỏ mà em.
- Thỉnh thoảng đẩy cho chồng việc đó mà đi giao lưu chứ chị.
- Anh cũng bận,lại đón cu lớn, chị mà trốn thì một tay anh í không làm xuể đâu.
- Sắp tới, công ty mình cho đi du lịch Đà Nẵng, chị có đi không?
- Thế à, chị chưa biết thông tin đó đấy. 
- Haizzz, chị đúng là chỉ biết con với cái. 

Cuộc nói chuyện cứ kéo dài vì Thắng cứ hỏi maĩ hỏi mãi. Minh cũng hơi ngạc nhiên là tại sao cậu ta lại nghĩ ra được nhiều điều để hỏi đến vậy, mà cũng chịu khó hỏi dù cô trả lời không nhiệt tình là mấy. Nhưng phải cảm ơn cậu ta, vì phải nghĩ để trả lời những câu hỏi bất tận kiểu ấy mà cô quên mất nỗi ấm ức sáng nay. 

Những ngày tiếp sau đó, Minh lại trở về thói quen sống đơn giản. Cô không muốn mình làm gì khác đi để phải nghe những câu không hay từ anh. Ngày sinh nhật cô đúng vào chủ nhật. Cô bắt taxi đưa 2 con lên nhà ông bà ngoại cách đó 18km để chơi, còn anh vẫn đi làm như bình thường. Cô tự cười mình: thói quen 6 năm rồi, làm sao thay đổi được đây. ĐÃ bao giờ cô hờn dỗi chồng vì anh không để ý đến ngày sinh nhật cô đâu, và những năm trước, ngày sinh nhật của anh cũng trôi qua đơn giản thôi mà. Cô cả nghĩ quá rồi, cứ đơn giản thế này lại hay.

- REnggggggggg
Tiếng chuông đt của cô rung lên bần bật trong túi. Minh hơi ngạc nhiên vì tự dưng Thắng lại gọi cho cô. Vẫn giọng điệu chị em đùa vui nhau ở công ty, MInh nhấc máy:
- Giề đấy? 
- Chị đang ở đâu?
- Nhà.
- Hôm nay không đi đâu à?
- Có, 
- Đi đâu?
- Lang thang trong phòng.
- Trời ạ. Thế tại sao hôm qua mọi người thông báo là hôm nay tổ chức sinh nhật cho mấy chị em trong tháng này mà chị lại từ chối tham gia?
- Không ai trông con cho tôi.
- Vác chúng tới đây, bọn e thay nhau chiến đấu với chúng cho.
- hả.......
- Hả gì nữa? Đồng ý đi.
- Từ từ đã nào, tự dưng rối lên.
- Thế nhá, 5p nữa em gọi lại kiểm tra.

Ngẩn người ra một lúc, Minh tặc lưỡi định bụng cứ kệ tụi nó, không có cô thì chợ vẫn vui mà, chứ đi chơi mà có 2 cái đuôi đi theo mệt lắm. Em gái cô suốt ngày mắng cô là bà già 30 tuổi, rồi là "tại sao 30 thì lại lười đi chơi thế ko biết, em là em phải tranh thủ chơi kẻo 30t mà như chị thì phí tuổi xuân quá". Trách sao được, ai bảo cô lấy chồng sớm, đẻ con sớm làm gì. 

- Thế nào, đi tới đâu rồi?
- Hả. À... chưa đi.
- Sao thế?
- Ngại quá, bọn em cứ vui với nhau đi.
- Bọn em quyết định là chị chưa tới thì chưa khai tiệc đâu.
- Lắm chuyện quá.
- Chị ở đâu em đến đón nhé?
- Thôi thôi, tôi tự đi.

Hay là mình cứ đi nhỉ? Đến đó, các con có ăn ít một tí nhưng cũng sẽ chẳng gày đi đâu. Đây cũng là cơ hội để mình vui vẻ mà trẻ ra một tí, cho cuộc sống này bớt nhàm chán. Cô chọn một bộ đồ đơn giản với áo font và quần jean cho tiết trời tháng 6, như thế cũng tiện để cô chạy theo 2 giặc giời của mình. 

Bữa tiệc được tổ chức tại Sen Tây Hồ, không gian quá ư là lí tưởng cho các bé vui chơi. Một số chị ở phòng ban khác cũng cho con đi theo, thế là con cô có bạn để chơi nên không quấn mẹ nữa. Đặc biệt là Thắng, cậu ta nhận bế con gái chị, để chị rảnh rang ăn uống và tám chuyện với các đồng nghiệp. Đến tận 3h chiều tiệc mới tàn. Con trai chạy nhảy đã thấm mệt, còn con gái đã ngủ ngon lành trên tay Thắng.
- Chị đi cùng xe với em về đi, để cháu ngủ cho ngon.
- Để chị thuê taxi, chứ đi xe máy thì làm sao chở được nhiều người thế.
- Em đi ô tô mà.
- Ô, thế à...... (ngại quá)
- Chị về đâu nhỉ.......

Mệt do không ngủ trưa, và phải nói nhiều, MInh nhắm mắt, ngả đầu vào thành ghế. Con gái ngủ ngon lành trong địu, còn con zai nằm dài ra ghế và chỉ vài phút sau là đã say sưa. Minh chợt nghĩ, anh cũng có xe ô tô, nhưng chưa khi nào đưa đón Minh và các con đi chơi. Anh lấy lí do là cho con đi sẽ ốm, anh bận đi làm, muốn anh chở lên nhà ngoại chơi thì phải báo trước..... Ngay cả khi cô mang bầu,nặng nề, muốn nghỉ làm sớm, anh tiếc tiền lương nên nịnh nọt rằng: Cứ đi làm đi, anh sẽ đưa đón. Nhưng tuyệt nhiên không được 1 lần. Chỉ cần bạn bè gọi một tiếng, ngay cả giữa đêm, anh sẵn sàng xách xe đi đón tận nơi. Haizzz, tại Minh không đòi quyền lợi chăng? Hay anh chỉ muốn Minh ở nhà cho rảnh nợ. Rất nhiều lần hứa đưa các con đi Royal city hay Time city chơi, nhưng chẳng lần nào thực hiện cả. Minh muốn đi thì chủ động bắt taxi mà đi. Miên man nghĩ, Minh thiếp đi lúc nào không biết. 

Giật mình tỉnh dậy, Minh đã thấy xe đậu trước cửa nhà bố mẹ từ lúc nào. Quay sang thấy hai con vẫn ngủ, Thắng cũng đang ngả ra ghế, điều hòa bật nhè nhẹ. Nhìn từ phía sau, Minh nhận ra Thắng tuy ít tuổi hơn cô nhưng rất chững chạc. Có mấy em gái trẻ tuổi trong công ty rất thích Thắng, tỏ ra quan tâm, nhưng cậu ta thì với ai cũng vui vẻ hòa đồng. Hoàn cảnh gia đình Thắng như thế nào, chưa bao giờ cô tìm hiểu. Tính cô vốn vẫn thế, không muốn"soi mói" đời tư của người khác, cũng không quan tâm đặc biệt đến ai cả. Ở cty, phòng của Minh sát cạnh phòng của Thắng, 2 bộ phận làm việc liên quan đến nhau nhiều, nên mấy chị em thường đi với nhau, ăn trưa, tán phét. Chỉ thấy mọi người hay trêu đùa là Thắng chẳng có gì ngoài "điều kiện", mỗi lần như thế chỉ thấy ai cũng cười phá lên, nên Minh không nghĩ là Thắng có hẳn ô tô riêng. Dù sao thì, hôm nay, cô khá cảm kích vì Thắng đã giúp cô trông con, lại đưa về tận nhà, và còn không nỡ đánh thức mẹ con cô dậy.......
Rét, sốt, đau họng, đau vai gáy, đau toàn thân,hai mắt nặng trĩu lúc nào cũng chỉ muốn cụp xuống, chẳng biết là cái bệnh gì đang hoành hành thân xác cô thế này. Uống 2 ngày kháng sinh rồi mà vẫn không đỡ, nhưng Minh không dám nghỉ làm, công việc quá nhiều, mà đi làm có khi còn quên được cái đau, chứ mà cứ nằm một chỗ có khi còn mệt mỏi hơn. Chỉ tội cái cô không nuốt nổi cơm, chỉ ăn tạm bát cháo cho qua bữa nên đuối sức. Đi làm về, Minh nằm vật ra giường, ngủ li bì mặc cho anh nấu cơm và quay cuồng với 2 đứa con. Anh gọi ra ăn cơm, cô cố gắng chan canh và nuốt hết bát cơm, như người khó ở, cô chê món thịt anh làm mặn quá. Anh bảo rằng: em ốm nên thấy thế chứ anh thấy bình thường mà. Uh, có lẽ vậy. 
Ăn xong, thấy mấy anh hàng xóm rủ đi cafe, Minh gọi với ra: 
- Anh đi thì mang cái cặp lồng, lúc về mua hộ em bát phở nhé.
- Vừa hốc xong, mua gì mà mua. Nhà còn đầy thức ăn kia kìa. 
Minh đóng sập cửa lại, trong đầu lẩm bẩm: cần.
Cô mệt đến nỗi chẳng buồn cáu nữa. Và ít ra, tối đó, anh đã không đi uống cafe vì không đủ người (chẳng biết bàn bạc gì đó), chịu ở nhà trông hộ lũ tiểu yêu là cô mừng lắm rồi.

Minh chỉ biết mình bị sốt Virus cho đến khi con bé con tự dưng đùng đùng 39.9 độ. Vội vàng hạ sốt được 5 tiếng thì lại tiếp tục. Đến gần sáng, cô gọi điện nhờ bà Nội ở dưới quê lên chăm con giúp, vì cháu không thể đi học được. Khổ thân, phải 4 ngày con bé mới cắt cơn, gày nhẳng đi, khiến thằng anh xót em phải kêu lên:
- Mẹ chẳng biết chăm em gì cả, để em ốm.
- Uh, tại mẹ cả. Mẹ không biết mình bị bệnh, thương em nhớ mẹ lại cho ngậm ti lúc đêm nên em mới ốm thế đấy. 
- Lần sau mẹ đừng để em ốm đấy nhá, không thì đừng có trách con.
ÔI, cái giọng điệu của nó, sao y bản chính ngoại hình là đủ, giờ đến tính cách cũng giống bố nó nữa là sao. Minh thấy buồn cười vì kiểu cụ non trẻ con của tình yêu lớn. 

Mấy ngày ốm và chăm con ốm, MInh phờ phạc đi trông thấy. Lúc khỏe, cô chẳng cần ai chăm sóc, nhưng những lúc ốm cô thấy tủi thân thế. (Cũng may là hiếm lắm cô mới ốm một lần)Anh vẫn di về như mọi ngày, nhưng không một lời hỏi han, động viên. Mặt anh cứ lạnh te, và cô cũng thế. Cái không khí gia đình sao nó tẻ nhạt đến vậy. Bà Nội ở quê lên, tối hôm đó anh đi đến 1h đêm mới về.

- Chào cả nhà, mình đi vắng mấy ngày có ai nhớ không nhỉ?
- Ai đấy? Nó là đứa nào í nhỉ? Tao chẳng thấy quen gì (cả phòng bên cạnh ồn ào)
Mấy em phòng MInh cũng chạy sang góp vui:
- Anh Thắng có quà ko đấy?
- Cả thùng Cherry. Trong đấy chỉ có thứ này là HN không có thôi.
.........
Mọi khi mà có người đi công tác về là không khí vui nhộn hẳn lên, Minh cũng sẽ ra góp vui. Nhưng đến hôm nay cô vẫn chưa hết mệt và đau họng, nên án binh bất động. Đến giờ cơm trưa, cô cũng chẳng cười lấy một tiếng, chỉ húng hắng giọng. Thắng thấy làm lạ lắm hay sao mà hỏi:
- Bà chị sao thế? Vắng em mấy ngày mà xanh xao thế này à?
- Uhm, Uhm.....
- Chị í bị ốm cả tuần rồi,ko há miệng ra nói được nữa kia.
- Sao thế?
- Sốt virus, rồi lây cho cả con gái nữa. 
- Thế thì ko nên nói là đúng rồi, kẻo cả cái công ty này lây của chị mất.
-......(ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào Thắng). Giờ chừng ăn đập.
- Vẫn nói được kìa. Thế là ko sao rồi. Để em gọi cho chị thêm bát súp, đảm bảo sẽ hết ngay.
- (xua tay, lắc đầu)
- Thế thì cười lên cái, nhìn ảm đạm quá thể.
- (nhe răng)
........
Minh không thể hiểu nổi sao đàn ông mà nói lắm thế. Nhưng cô không thể bảo Thắng tắt đài đi như mọi khi được, vì thực sự, dù nói nhiều nhưng toàn là những lời quan tâm nên cô không nỡ cáu.

Hôm nay, Minh , sếp và em H.Anh trợ lí phải đi tiếp khách. Lái xe của công ty phải đưa sếp tổng đi công chuyện khác, nên Thắng được giao nhiệm vụ tài xế. Sếp của cô cũng biết lái xe, nhưng đi gặp đối tác thì tuyệt đối không bao giờ anh cầm lái, sếp nói rằng thế là mất hết vị thế. Minh biết cô phải về muộn, nên ngay từ đầu giờ chiều, cô đã gọi điện nhờ chồng về sớm đón và lo cho các con hộ cô, muộn nhất là 7h cô về. Anh đồng ý. 

Cuộc họp diễn ra căng thẳng,Minh phải uống 2 cốc cafe để tỉnh táo. Thế mới thấy người châu Âu họ giỏi thế nào, 1 người tranh luận với 4 người Việt Nam về đủ mọi lĩnh vực pháp luật, giá cả, ưu đãi, các chương trình quảng bá trong suốt 3 tiếng đồng hồ mà không thấy mệt. Tập trung quá nhiều khiến mắt Minh hơi mờ đi, bụng cồn cào vì đói và cafe, má hồng rực lên. Dường như hiểu được tâm trạng cô lúc đó nên khi cô gọi nhân viên mang ra cốc cafe thứ 3 thì Thắng ngăn lại:
- Đừng uống cafe nữa chị ơi, say đấy. Cho chị ấy một cốc sinh tố bơ.
- Gọi cho mọi người luôn đi.
- Ai cũng uống no sinh tố rồi, chỉ có chị là thích cafe thôi.
Minh khẽ cười.

Mọi việc đều suôn sẻ cho đến 6h, anh gọi điện cho cô. Cô xin phép ra ngoài nghe máy.
- Xong việc chưa?
- Em chưa xong
- Bao giờ thì về được?
- Em cũng chưa biết nữa, hôm nay nhiều việc quá.Anh chịu khó trông con giúp em đi.
- Vớ va vớ vẩn, làm gì thì cũng phải có kế hoạch chứ. Có biết bao nhiêu anh em đang ngồi đợi ở đây để đi ăn không?
- Nhưng em không về được.
- Không về cũng phải về, đây toàn là anh em cấp lãnh đạo cả, không thể lung tung giờ giấc được. Ba cái vụ chè bồm của cô ai chẳng làm được. 
- Em nói là em không về ngay được. Anh phải đi thì nhờ hàng xóm trông giúp. Thế nhé.
Minh vội vàng tắt máy, vì cô biết nếu còn cầm máy nữa thì lại phải hứng mấy câu khó nghe.Cô biết là anh sẽ sx nhờ được người trông con, nhưng nhất thiết cứ phải nói vài câu cho hả dạ đã. Máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu, Minh vào nhà vs, rửa tay, áp lên mặt cho dịu bớt, rồi nhanh chóng lau mặt và đi ra bàn làm việc kẻo mọi người lại đợi. 15p sau, lại điện thoại của anh hỏi sắp về chưa, lúc này cô không ra ngoài nữa, mà trả lời nhanh gọn: em chưa xong. Đến lần thứ 3, cô phải nói: 
- Em đang bận lắm, anh sắp xếp giúp em đi. 
- Nhờ được người rồi, nhưng lần sau đừng có như thế nữa đấy. 
- Vânggggggggg.

Thấy vẻ mặt cô căng thẳng, anh đối tác liền hỏi mọi người xem có việc gì xảy ra với cô. Có lẽ vì chàng cũng có con nhỏ nên rất thông cảm, và nhất quyết từ chối lời mời đi ăn tối.(Mọi người trong phòng đều goi các đối tác đến châu Âu trẻ đẹp là "chàng" cho vui vẻ) Đưa đối tác về khách sạn xong, cả nhà rủ nhau đi ăn phở rồi về cty. 
- Nè, chị lau mặt đi.Mặt đỏ như say rượu í.
Thắng đưa Minh một chiếc khăn lạnh.Chắc vì tập trung quá hay sao mà mồ hôi dầu túa ra trên mặt cô. Hay vì bát phở nóng hôi hổi mà cô cho hơi quá tay tương ớt nên cay xè mà mặt cô cứ ửng đỏ mãi thế. 
- Cậu ái đấy à?
- Sao tự dưng chị hỏi thế?
- Mang khăn ướt theo làm gì? Vào nhà vs đánh son cho thỏa cơn thèm rồi vội vàng chùi đi à?
- Chị thật là.... Em mua từ cửa hàng cafe đấy. 
- Thế hôm nay quên ko mang theo à? (ha ha ha)
- Này, thôi ngay đi.không dùng đưa đây.
- Ngu sao không dùng. Để tôi chùi xong cho cậu mượn mà dùng lại nhá.
- Ghê quá.
- Ha ha ha
Thắng ghé sát vào tai Minh nói nhỏ:
- Chị 30 rồi mà trẻ con thế. Bảo sao mà bị chồng bắt nạt

Hơi thở nóng ấm pha chút men bia của Thắng phả vào gáy Minh, làm cô giật mình. Mặt cô vừa dịu mát nhờ chiếc khăn ướt bỗng nhiên lại nóng bừng lên. Gì thế này. Thằng trẻ ranh mà dám nói với cô như thế thì quả là chạm tự ái quá. MInh vò cái khăn lạnh lại, dí vào tay Thắng thật mạnh, bỏ ra nhà xe. Không biết cô bỏ đi vì ngượng hay vì tự ái nữa. Thắng vội vàng chạy theo:
- Chị giận à?
- ......
- Đùa tí thôi mà.
- ......
- Chị bảo em pê đê em có nói gì đâu.
- Lắm điều quá.
- Chị tự ái, chị tức giận, sao không mắng em một trận cho hả dạ đi. Ở nhà, mỗi lần tức chồng chị cũng chỉ biết lảng tránh thế à?
- Em đùa hơi quá rồi đấy. 
- Cứ giận đi, nhưng nghĩ kĩ lời em nói nhé. He he, chị càng giận nhìn càng xinh đấy.
- Dở hơi.

Đường buổi tối về nhà Minh thênh thang thật. Phải đi qua một đoạn cánh đồng không đèn, Mnh khá sợ. Cô rất ít về muộn, và lần nào đi qua đây cô cũng run run. Tự dưng MInh thấy cô đơn đến quay quắt. Cô muốn như chị hàng xóm, về muộn là bắt chồng ra đón từ đầu đường lớn cho an toàn. Nhưng vốn kiêu ngạo, luôn tỏ ra tự lập, nên cô không phiền đến anh bao giờ. Chẳng nhẽ, cô đang khủng hoảng tuổi 30? Hay cô tủi thân vì nghĩ rằng anh đang quan tâm đến một người con gái khác, rằng anh có thể dịu dàng với bất cứ ai trừ cô. Bất chợt, cô lại nghĩ: giá mà Thắng đi cùng đường, cãi nhau với hắn ít ra còn vui hơn là đi một mình trên đoạn đường hiu quạnh này............
Chia sẻ bài viết này :

0 nhận xét:

Đăng nhận xét





 
Support : Your Link | Your Link | Your Link
Copyright © 2013. Món ngon Việt Nam - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Modified by CaraGampang.Com
Proudly powered by Blogger