Miu con bị ho từ mấy hôm nay, Minh đã cho uống thuốc rồi mà vẫn không đỡ, đêm qua lại ho dữ dỗi và nôn trớ suốt khiến cô cả đêm không dám đặt con nằm xuống, cứ hết ngồi lại xuống võng, cô định đợi sáng ra sẽ đưa con đi viện. Mải mê với con mà cô quên mất là có hẹn đi ăn sáng với Thắng nên không gọi lại cho đến khi nghe thấy tiếng chuông ddt của anh:
- Em chuẩn bị xong chưa anh qua đón nhé?
- Hôm nay em không đi được rồi, Miu bị ốm, em đang sx cho con đi viện
- Thế có ai đưa đi không?
- Anh trai em đi công tác, mà em không tự tin lái xe , nên em gọi taxi vậy.
- Thế thì ở yên đấy, anh qua đón.
- Thôi.......
Chưa kịp nói thì Thắng đã cúp máy. Minh thực sự không muốn Thắng phải lo lắng cho công việc riêng của cô, vì cô và anh dù sao cũng chưa xác định gì cả, cô không muốn mắc nợ anh. Ngay từ đầu, cô đã thỏa thuận với anh rằng nếu muốn duy trì mối quan hệ này thì phải: không quà cáp, không công khai, không làm điều đối phương chưa đồng ý và không can dự vào việc riêng cá nhân của nhau. Cho con đi viện một mình quen rồi, cô cũng không muốn gọi cho chồng, trừ khi là bệnh trọng. Nhà bố mẹ có xe ô tô, nhưng chỉ mỗi anh trai biết đi, cô cũng biết lái rồi nhưng không tự tin khi đi một mình, vậy thì taxi là giải pháp tốt nhất. Phải biết là sao khi anh lại nhiệt tình như vậy? Thôi, chỉ là đưa con đi viện thôi mà, cũng không có gì to tát, cứ để anh giúp một lần cũng không phải là mắc nợ gì lớn lao. Nghĩ thế nên Minh an tâm chuẩn bị đồ đạc vào ba lô, mặc quần áo cho con, rồi ngồi đợi anh tới.
Thắng đỗ xe ngoài đường , rồi đi bộ vào tận nhà đón hai mẹ con. Anh sốt sắng bế Miu và không quên hỏi xem ai đưa Sóc đi học rồi. Ngồi trong xe, thấy Minh lo lắng mỗi khi Miu gồng mình lên ho, Thắng trấn an:
-Anh đã gọi điện cho người quen ở khoa khám tự nguyện A rồi, đến đó không phải chờ lâu đâu, em đừng lo.
-Em sợ con bị viêm xuống phế quản hoặc phổi mất rồi í.
-Như thế liệu có phải nằm viện không?
-Nếu xuống phổi thì có đấy.
-Con bị ho lâu chưa?
- Cũng mấy hôm rồi.
-Sao không đưa đi viện sớm hơn?
-Mấy bữa chỉ ho bình thường thôi, em hấp hẹ với đường phèn cho uống, như mọi khi là khỏi đấy, nhưng chắc thời tiết lạnh quá, đêm qua con ho không ngủ được.
Xoa xoa lên đầu Miu, anh nhẹ nhàng nựng con bé:
-Miu ngoan, sẽ nhanh khỏi bệnh thôi, mẹ Minh cứ yên tâm nhờ.
Đến nơi, anh gửi xe, rồi nhất định đòi bế Miu vào tận nơi, nhờ người quen để khám luôn, Minh chỉ việc lẽo đẽo theo anh hoặc ngồi chờ kết quả. Cô cũng không hiểu tại sao một người chưa lấy vợ, chưa có con bao giờ mà lại tháo vát như thế. Rất may Miu mới chỉ bị viêm họng và chớm viêm phế quản thôi, chưa xuống phổi, nên được kê đơn thuốc về nhà uống. Minh thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ cảnh con nằm viện, mẹ cũng nằm viện chăm con luôn, vô cùng mệt mỏi. Trên đường về, Minh trách anh:
-Anh làm thế này là chiều em quá đấy, sẽ sinh hư. Em cũng tự cho con đi khám được mà, mất công anh nghỉ việc.
- Anh biết em rất tự lập, không có anh em vẫn làm tốt. Nhưng em đang có anh cơ mà, hãy để anh chia sẻ với em.
- Anh có thê chia sẻ với em được mãi đâu……….
- ……………
Minh nói với giọng trầm buồn, mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe ô tô, cô suy nghĩ mông lung lắm. Miu và Sóc là con của cô và chồng, Thắng có yêu cô tới mấy, thì việc gánh vác trách nhiệm cùng cô chăm sóc hai con là điều vô lí với anh. Cô không muốn bây giờ anh ân cần quan tâm mẹ con cô như vậy, mà một ngày kia không còn được như thế nữa, cô sẽ trở nên hụt hẫng, yếu đuối vô cùng. Cô nên tập xác định là một mình cô phải gánh vác nuôi dạy hai đứa con, cô cần phải tự lập mọi việc cần thiết, kể cả là vai trò của người bố.
Vì mệt quá nên bé Miu ngủ ngay trên xe ô tô, Thắng kêu Minh mở cửa, để anh bế bé vào cho con khỏi thức giấc. Minh định sẽ nấu cháo cho con ăn , uống thuốc rồi chiều gửi sang nhà ông bà ngoại để đi làm. Đặt Miu ngủ ngay ngắn trên giường rồi, Thắng xuống bếp phụ Minh chuẩn bị đồ ăn, gọi là bữa sang hay bữa trưa cũng được, vì cả 2 đều chưa ăn gì từ sang tới giờ. Minh đang lúi húi làm salat, thấy anh xắn tay áo thì vội vàng giục anh rửa mặt mũi chân tay cho tỉnh táo rồi ngồi nghỉ ngơi đi, một lát nữa thôi sẽ có món bánh mì ốp la. Thắng nhất quyết không nghe:
-Em làm nốt salat đi, để anh rán trứng cho
- Đã bảo để em làm mà.
-Em sợ anh không biết làm á?
- Không phải, chỉ là……
- Ngoan nào……
Thắng ôm lấy eo Minh từ phía sau, cúi xuống hôn lên má cô, giọng anh không thể ngọt ngào hơn :
-Cô cứ là như là mẹ tôi í, người thì bé mà bướng bỉnh. Anh không muốn chỉ nhận sự chăm sóc của em hay ngược lại. Anh muốn chúng ta cùng chăm sóc nhau, được không em?
- Em……….
- Thôi nào, lo làm nốt món này đi. Anh sẽ ốp trứng, em chuẩn bị mà mắt tròn mắt dẹt đi, đấy là món tủ của anh suốt mấy năm học ở Pháp đấy.
- Xì…….
Minh không cự cãi nữa, cô mỉm cười nhìn anh điêu luyện với cái chảo, rồi cười nịnh bợ khi anh ốp trứng còn tròn và đẹp mắt hơn cô thật. Công việc cũng chẳng có gì nặng nhọc cả, nhưng sao cô thấy hạnh phúc thế khi hai người đứng cạnh nhau trong cùng một gian bếp, cười nói true đùa nhau, đút cho nhau nếm món mình làm, rồi tấm tắc khen cứ như thể món salat chính là món bít tết vậy. (quên cả việc bé Miu ốm nằm trên tầng, he he). Cuộc sống, cần lắm một sự sẻ chia ấm áp như thế đấy. !!!!!!!!!!!!!!!!
Thứ 6 tuần này, Minh không hẹn Thắng đi nghe nhạc hay xem phim gì, cô cũng không để anh chọn một quán café yên tĩnh như mọi khi, mà bắt anh đưa cô đi ăn ốc luộc ở gần nhà –cái món mà anh chẳng bao giờ động tới. Chiều cô, Thắng vẫn đi xe đến, gửi ở bãi gần nhà , để hai người cùng đi bộ gần nửa vòng hồ để tới quán ốc cô ưa thích. Cu Sóc biết mẹ đi ăn ốc, cũng đòi đi theo, nhưng cô nhất quyết không đồng ý.
-Mẹ, con muốn đi ăn ốc với mẹ cơ.
-Không được, hôm nay mẹ có hẹn với bạn rồi.
- Ứ……,mẹ ki bo thế?
-Haizzz, con chịu khó đi, một tuần mẹ chỉ xin phép con có 1 buổi để đi chơi thôi đấy. Hôm nay không phải là ngày hẹn hò của con và mẹ.
- Nhưng sao mẹ cứ phải ăn ốc vào ngày không phải ngày hẹn hò của con và mẹ? (ak ak)
-Con muốn thì đế chủ nhật, mẹ dẫn con đi ăn được không?
- Thật nhá.
-Vâng ạ…….
Vì Minh không nói dối con bao giờ, nên cu cậu rất tin tưởng mẹ. Những gì mẹ hứa là mẹ sẽ làm, nên cậu chàng yên tâm ở nhà chơi với em Miu và ông bà ngoại. Cô không cho Thắng vào tận nhà, vì sợ bố mẹ và Sóc Miu nhìn thấy, nên anh phải ngồi ngoài xe đợi mãi. Hôm nay trời khá lạnh, anh mặc một bộ gió lót nỉ, nhìn rất gọn gang và khỏe mạnh. Minh bất giác đỏ mặt vì thấy vẻ đẹp trai nam tính của anh.
-Sao hôm nay đi chơi với em mà mặc đơn giản thế này?
-Em chẳng bảo với anh là phải đi bộ còn gì, anh vội vàng mua đôi giầy này mới để đi bộ cho hoành tráng đây này, chẳng nhẽ lại đi đôi hàng ngày đi tập thể thao? Bốc mùi thì chit.
- Xì…….
-Thấy anh có nam tính không?
- Haizzz, lại bắt đầu đấy
-Nói thật đi, anh trông em như muốn ăn tươi nuốt sống anh còn gì.
-Kinh quá, anh ảo tưởng sức mạnh vừa thôi.
-Thôi nào, lại đây mà hưởng thụ sự manly của anh đi.
- Haizzz……
Anh kéo cô lại để vừa đi vừa ôm vai, cô hẩy anh ra thì lại bị kéo vào. Đồ rằng, nếu đường ko có ai, chắc chắn là anh phải cúi xuống hôn lấy hôn để cô rồi. Người đâu mà, lúc thì chững chạc không ai bằng, lúc thì lại trẻ con không tưởng được. Có phải cứ ở bên người mình yêu, thì ai cũng trở nên trẻ trung hơn, tự nhiên thoải mái hơn, ngay cả trong việc thể hiện cảm xúc? Anh rất nhẫn nại với cô, nhẫn nại chờ đợi cô đáp lại tình cảm của anh, nhẫn nại mỗi khi cô bướng bỉnh điều gì, nhẫn nại trước mọi sở thích có phần trái khoáy của cô , nhất là việc hôm nay anh ngồi nhìn cô ăn ốc vậy. Minh gẩy gẩy từng con, rồi bắt Thắng ăn, khiến anh vội vàng nuốt rồi lại thêm ngụm nước trà bồi vào để trôi cho nhanh, còn cô thì phá lên cười hả hê.
Minh nhớ chồng cô chưa bao giờ chịu đợi cô lấy vài phút, chậm chạp một chút là anh cáu nhặng lên và cho thêm một bài dài thuyết giảng về sự chuẩn bị. Anh cũng không đủ kiên nhẫn để nghe hết một bản nhạc với cô, hay đợi cô mua được chiếc áo ưng ý, huống chi là ngồi đợi cô ăn. Thế mà vì yêu anh, cô tìm hiểu kĩ lưỡng về thể loại nhạc vàng sến sẩm ấy, còn mua hẳn một cuốn sổ dầy, ghi lại hết các lời bài hát mà anh hay nghe để tặng anh nhân ngày sinh nhật. Lại còn học thuộc vài bài để mỗi khi anh bật nhạc ầm nhà, cô hát theo cho rôm rả. Còn anh, hễ thấy cô bật nhạc của Scorpion là gào ầm lên, kêu nhức hết cả đầu, nhạc nhẽo nghe như đánh nhau. Thà anh nói rằng nhạc này làm anh thấy mệt thì thôi, anh lai còn dè bỉu nó. Sao những gì anh thích thì tuyệt vời đẹp đẽ, còn những thứ em thích thì anh nói là vớ vẩn. Không hòa hợp thì thôi, chứ đừng đẩy nhau ra xa như vậy.
Thế mới thắc mắc rằng tại sao anh và cô lại yêu rồi lấy nhau mới được chứ. Có phải là, con người ta luôn đi tìm một nửa trái ngược của mình, để lấp đầy những gì mình còn thiếu? Chẳng hạn như anh giỏi mặt này, thì cô phải yếu mặt đó để còn nâng đỡ bù trừ cho nhau, chứ cả hai cùng giỏi thì lấy ai ra mà che chở bao bọc? Sao ta không nghĩ rằng, cả 2 cùng giỏi sẽ cùng nhau làm việc đó tốt hơn? Đi tìm một nửa hòa hợp có phải là vô cùng khó, thế nên con người tìm một nửa trái ngược cho nhanh? Điều này, bản than Minh chưa bao giờ tìm được đáp số.
Ăn xong, hai người nắm tay nhau đi lang thang một vòng hồ rồi mới về. Vì nhà ông bà ngoại gần nhà cô, nên Minh tạm biệt anh ở xe, cứ người trong người ngoài nói mãi mà không dứt ra để anh về được. Đế lúc chuyển bánh đi rồi, anh còn dừng xe lại chỗ gốc cây tối tối, bấm còi ra hiệu để cô cô chạy tới, rồi anh mở cửa kính ô tô, kéo cô lại để hôn thêm lần nữa rồi mới chịu.
-Ah chẳng muốn về tí nào.
- Thôi mà, về nhanh kẻo ma đấy.
- Haizzz, em dọa trẻ con đấy à.
- Ha ha ha…..
- Anh bảo này……
Thắng cầm lấy tay Minh, áp vào má anh, còn Minh cúi xuống chống tay vào cửa kính của xe để xem anh nói gì.
-Tối nay đến nhà anh đi, mai về.
-Haizzzz, linh tinh.
-Linh tinh gì, em chỉ đầu óc đen tối.
- Chẹp, anh muốn gì nữa nào?
- Hay tối nay anh ở lại nhà em nhé?
-Haizz, về đi không em thả chó ra bây giờ.
-Không thì ít ra phải hôn anh lâu lâu một tí chứ
-………………(kiss)………
Chẳng phải để anh nài nỉ thêm, Minh cúi vào xe, một tay áp má anh kéo lại, và đặt lên môi anh nụ hôn nóng bỏng nhất. Cứ như thế, một người trong xe, một người đứng ngoài, dưới gốc cây gì chẳng biết, trao nhau nụ hôn tuyệt vời của những kẻ đang ngất ngây trong men say tình yêu.
-Anh nhớ em lắm đấy biết không?
- Uh, cứ nhớ thật nhiều như thế đi nhé, không được ít đi đâu đấy.
- Xì….đồ tham lam. (anh véo mũi cô)
- Thôi anh về đi, muộn rồi.
-Uh, ngủ sớm đi em nhé…….
Thắng đi rồi Minh vẫn còn cười. Cô đảo bước định quay về nhà thì bắt gặp xe ô to của chồng đang đậu ngay gần đó. Minh tiến lại gần thì thấy anh đang ngồi trong xe, trên mặt đang biểu hiện cảm xúc gì chẳng rõ, có lẽ anh đã nhìn thấy hết cảnh cô và Thắng hôn nhau rồi. Minh hơi ngượng ngùng, hai tay xoa vào nhau. Anh bước xuống xe, nhìn cô với ánh mắt có phần giận hờn khiến cô không dám nhìn thẳng vào đó, mà lảng đi chỗ khác rồi hỏi:
-Anh tới gặp các con hay gặp ai đấy?
-Anh tới lâu rồi, định bất ngờ vào gặp các con, nhưng thấy em khoác tay một người đi ở hồ, nên đậu xe ở đây đợi em.
- Anh ….anh đợi em có việc gì không?
- Người đó là bạn trai của em à?
- ….Uh……
- Em quen lâu chưa?
- Cũng khá lâu rồi
- Em yêu người ta không?
- ……anh hỏi làm gì? Nếu không có việc gì thì em về trước đây, muộn rồi để hôm khác anh hẵng đến thăm con.
Minh quay đi thì bị anh cầm khuỷu tay giật ngược lại, ôm chặt lấy, khiến cô phải vẫy vùng mãi mới thoát ra được.
-Anh làm cái gì thế hả?
- Tại sao em chưa li dị anh mà đã đi yêu người khác rồi hả?
-Anh không có tư cách hỏi tôi câu đó.
- Anh……. Sao em không chờ đợi anh? Anh đã nói là cho anh thời gian thu xếp mọi việc cơ mà, tại sao em nhất quyết để mọi người biết việc anh ngoại tình, Hay là cô làm thế để dễ dàng đi lại với thằng khác hả? Cô rốt cuộc cũng chỉ là con đàn bà lăng loan mà thôi.
- …..(tát)…..
Minh thẳng tay tát vào mặt chồng cô một cái tát trời trời giáng, để cho anh tỉnh ra mà nghe cô cho rõ.
-Tôi đã hỏi anh rằng, nếu tôi bỏ qua tất cả, anh có cắt đứt lien lạc với cô ta và quay hẳn về với mẹ con tôi không, thì anh nói rằng anh không thể. Vậy anh có quyền gì mà bắt tôi phải chung thủy chờ đợi anh ăn nằm chán chê với người đàn bà khác, rồi không biết bao giờ mới quay về. Anh tham làm ích kỉ vừa thôi. Hãy sống thế nào để tôi có thể tôn trọng anh.
Nói xong, Minh nhanh chóng rời đi, cô không thể chịu được khi nghe những lời phán xét một cách quá đáng của anh như thế. Cô là một con đàn bà lăng loan ư? Đến tận bây giờ, cô còn chưa dám ngả hết vào long Thắng mặc dù cô đã yêu anh lắm rồi, vì cô nghĩ mình vẫn chưa li dị với chồng thì chưa thể là của Thắng trọn vẹn được. Anh thì được thoải mái cặp bồ rồi có cả con riêng ra đấy, còn cô, tại sao cô lại không có cái quyền được yêu người khác khi mà anh bỏ bê cô đến hơn 2 năm trời nay rồi? Anh vẫn vin vào cái lệ làng, thói đời cổ hủ của thế hê cha chú của mình rồi áp đặt lên cô đủ thứ vô lí bất công ư? Anh cứ ôm lấy cái gia trưởng, sĩ diện của mình đi, còn Minh, cô sẽ không để anh chà đạp ức hiếp thêm nữa đâu.
4 tháng sau cái ngày chồng Minh biết chuyện cô và Thắng, tức là cái tết thứ 2 gia đình li tán, và tổng cộng là gần 3 năm Minh từ khi Minh đọc được cái tin nhắn khiến cô nghi ngờ chồng ngoại tình, 2 người chính thức ra tòa li dị. Ngày gặp nhau ở tòa, Minh và chồng không nhìn nhau bằng ánh mắt thù hằn nữa, mà có cái gì đó vấn vương. Họ nói chuyện với nhau khá từ tốn và chân tình.
-Dạo này anh sống sao rồi?
- ......
Đây là lần đầu tiên Minh hỏi về cuộc sống của chồng kể từ khi anh chuyển tới sống ở nhà Q.A. Bản thân cô trước đó không muốn quan tâm tới, vì cô thấy quá đau lòng mỗi khi nghĩ về họ, cô chưa thấy lòng mình đủ thanh thản hay vị tha để có thể hỏi anh một câu tử tế. Nhưng hôm nay thì khác, vì trước đó 3 tháng, anh đã có cuộc nói chuyện thực sư cởi mở với cô.
- Em có oán hận anh không?
- Có, rất nhiều.
- Em có thể tha thứ cho anh không?
- Có, nhưng là không thể nếu muốn trở lại như xưa.
- Uh, anh xin lỗi, anh thực sự dã làm em khổ rất nhiều.
- Khổ thì em chịu được, nhưng ấm ức thì không anh ạ.
- Anh biết, sống với người gia trưởng sĩ diện như anh, em phải chịu nhiều ấm ức.
- Không phải nhiều, mà là quá nhiều đấy, anh biết không?
- Uh...... Tính gia trưởng đã ăn vào máu anh rồi, cha anh, ông anh, chú anh đều như thế, và anh sống trong môi trường đó từ bé. Đã cố gắng lắm, nhưng anh vẫn không thay đổi được. Mà em thì ngày càng mạnh mẽ, độc lập và tự tin, khiến cho người chồng như anh cảm thấy thực sự thua kém. Chúng mình đã sống bên nhau thực sự không hòa hợp em ạ.
- Dù em có cố gắng thế nào, thì cũng chỉ là đàn bà thôi,cũng yếu mềm lắm, sao anh không quảng đại để che chở cho em?
- Anh cũng cố gắng lắm, nhưng em biết rồi đấy, anh học hành không tới nơi tới chốn, khả năng sách vở thì kém, anh chỉ biết dựa vào sự tháo vát xã hội để kiếm tiền thôi, mà công việc của anh thì không bền, nay có thể thắng, mai có thể bại ngay. Nếu đi làm thuê thì chẳng ai thuê anh, mà đứng ra làm chủ thì khả năng có hạn, nếu dịch vụ của anh bão hòa, thì sẽ vô cùng khó khăn.
- ...........
- Còn em, em được ăn học tử tế, công việc thì ổn định, lại rất đam mê sách vở học hỏi. Em thì cứ tiến lên, còn anh thấy mình ngày một thụt lùi. Chúng ta đã rất xa nhau.
- Em từng yêu anh vì anh có tham vọng, có chí tiến thủ, và chăm chỉ. Bây giờ chúng đi đâu hết rồi?
- ............
- Anh có nghĩ là mình đã ngủ quên trên chiến thắng không? Khi đã có một gia đình nhỏ,một căn nhà nhỏ, một văn phòng nhỏ, một khoản tiền nhỏ, anh nghĩ thế là đủ, và quên đi mình đã vất vả thế nào để có nó phải không?
- ..... có lẽ thế........
- .........
- .........
- Anh biết em và các con cũng cần anh, nhưng không có anh, mẹ con em vẫn sống tốt. QA và bé D.Huyền cần anh hơn, hai mẹ con cô ấy sẽ không xoay sở được nếu không có anh? Q.A không được mạnh mẽ và lí trí như em. Anh thực sự đã làm em và cô ấy đau khổ. Anh....
- Thôi, đừng kể lỗi ra để dằn vặt mình nữa. Quan trọng là bây giờ anh tính sao?
- Chúng mình li hôn nhé.
- ...........
Trước đấy, cô đã đâm đơn lên tòa xin li hôn rồi, chỉ còn chờ tòa giải quyết,một phần vì cô muốn níu kéo cái cảm giác là "chưa li hôn hẳn" với anh, một phần vì bố mẹ cô nhất quyết đòi phải tranh chấp tài sản, nên dây dưa mãi. Đến khi anh đã đồng ý chuyển nhượng căn nhà cho cô, thì cô giấu bố mẹ chuyển tiền cho anh vay, vẫn cứ để bố mẹ cô cứ đinh ninh là còn tranh chấp, thế nên cái đơn li hôn cứ mắc ở đó. Bây giờ, anh đề nghị cô thế này, tức là anh muốn cô thuận tình li hôn để có thể giải quyết nhanh chóng. Cái lời đề nghị của anh nghe nhẹ như một cơn gió thoảng, nhưng lại là một khối đá lớn đè nén lên trái tim cô lúc đó. Vậy là anh đã lựa chọn dứt khoát, không còn "vì con cái", hay "không bỏ vợ bỏ con", hay ít ra là còn tí tranh chấp tài sản hoặc vấn vương tình cảm với cô. Rốt cuộc thì Anh đã chọn là một người đàn ông che chở cho QA, chứ không phải là mẹ con cô. Minh buồn lắm, tủi thân nhiều lắm, cảm giác thất bại ê chề lắm. Cái con người cứ tỏ ra lí trí, kiêu hãnh, bất cần ấy, khi nghe người mình từng yêu từng là chồng đề nghị chia tay thì lại vô cùng hụt hẫng, chênh vênh. Cảm giác có cái gì bóp nghẹt lấy lồng ngực, và cô không thể thốt ra được lời nào.
Hôm nay đây, khi tòa đã cho cô cái chứng nhận là độc thân rồi, là tự do rồi, thì cô lại chẳng thấy vui hơn tí nào. Cô vốn hay hoài niệm, cái thời khắc hạnh phúc thật nhiều của quá khứ cứ luôn khiến cô lưu luyến, dù rằng cái con người trước mặt cô bây giờ không còn khiến cô nể phục tôn trọng nữa , thì cô vẫn muốn kéo lấy cái quá khứ với anh ta. Muốn anh ta lại một lần nữa thật cao thượng, thật hiểu đời, để nhẹ nhàng chỉ bảo dạy dỗ và nâng niu cô, lại cho cô là nữ hoàng. Nhưng cả anh và cô đều không thể níu kéo quá khứ mãi được, phải chấp nhận hiện tại rằng 2 người không còn là một nửa hoàn hảo của nhau nữa. Sống với nhau là phải yêu cả cái hay lẫn cái dở của đối phuơng, nhưng khi đối phương đứng ở một tần số khác, con đường khác rồi, có muốn yêu cũng khó.
Anh đã về bên QA, đã quyết định sống một cách đàng hoàng để MInh "còn có thể tôn trọng", để các con cô sau này không coi thường bố chúng. Bố mẹ chúng không hòa thuận, không thể ở bên nhau mãi mãi, thì phải chia tay thôi, nhưng anh vẫn là bố chúng, và chúng vẫn là con của anh, vẫn cần có niềm tự hào dành cho bố. Q.A đã nhắn tin cảm ơn và đồng thời là xin lỗi cô, nhờ cô mà anh tu tỉnh lại để không hắt hủi mẹ con cô ấy. Minh không thấy quá đau khổ khi chính cô lại làm chồng và bồ gần gũi nhau hơn, nhưng cũng chẳng lấy làm vui vẻ hãnh diện gì với cái việc chồng cô nghe lời cô nói mà hiểu ra cần phải tử tế hơn. Nhưng cô chấp nhận việc mất chồng, chấp nhận là để cả 3 người không phải kéo dài sự thù hận và đau khổ thêm nữa, để các con cô và các con anh sau này có thể nhìn mặt nhau. Chỉ mình cô là đêm đêm khóc thầm vì tủi thân tủi phận. Đấy, ngày xưa chính anh yêu cô vì cái tính không tranh giành của ai cái gì, thì bây giờ chính cái tính ấy lại cho cô trở thành bà mẹ đơn thân, còn các con cô thì phải sống xa bố.
Ở tòa án ra, Minh đi thẳng về nhà. Mặc dù đã xác định trước, nhưng cảm giác 2 người mới hôm qua còn ràng buộc bởi tờ giấy kết hôn, thì nay đã chẳng là gì của nhau cả, khiến Minh khá chới với. Minh cần phải nằm xuống nghỉ ngơi một chút, thả lỏng cơ thể một chút, chứ cứ phải gồng mình lên, cô thấy mệt mỏi quá. Thắng biết hôm nay Minh sẽ ra tòa giải quyết, nên anh đi xe đến đợi sẵn ở đầu đường. Anh không đến tòa, vì cô không muốn bố mẹ và các con gặp anh, với lại, cô không đủ cay độc để chồng mình thấy người yêu của vợ trong ngày li hôn. MInh không để ý nên không biết xe anh đậu ở đó, cứ thế phóng thẳng vào nhà. Thắng nhìn thấy thì vội vàng chạy theo, tới cổng nhà thì thở hồng hộc. NHìn thấy anh mà Minh không thể cười nổi, cũng chẳng hỏi được xem sao anh lại chạy như thế.
- Em.....xong...rồi....hả? (thở)
- .....(gật đầu)......
Minh đi vào nhà, Thắng cũng đi theo, cô không khóa cửa để anh có thể về lúc nào thì về, rồi đi thẳng lên phòng ngủ, nằm lăn sấp ra giường. Thắng cất túi cho cô, cởi áo khoác giúp cô, cứ để cô nằm sấp như thế,rồi lấy chăn đắp lên người cô.Thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng anh muốn đắp chăn vào để cô đỡ cảm thấy trống trải. Rồi anh ngồi xuống cạnh giường, vuốt tóc cô, lấy tay xoa xoa vào má cô.
- Có sao không em?
- ......(gật gật đầu)....
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng có ngại.
- ..............
Minh không khóc, mà cô cứ để nước mắt chảy ra, rồi nước mũi cũng chảy theo,chẳng buồn quệt, mắt không nhìn Thắng mà cứ nhìn vô hồn vào không gian. Thắng cũng không lau mặt cho cô, cứ để nước mắt chảy xuống ướt cả một khoảng đệm. Đến khi cô bắt đầu sụt sịt vì tịt mũi, thì anh mới lấy giấy ăn, giục cô lau mũi đi không có lại mất công giặt ga bây giờ. Cứ như thế, anh nhẫn nại ngồi đợi cô khóc cho thỏa thích đi, đến khi không thấy nấc nấc chùi chùi nữa, anh mới hỏi:
- Em khóc dã chưa?
- .....(gật đầu)
- Ngủ một lát đi nhé.
- .....(gật đầu)
- Ngủ đến trưa đi, anh sẽ nấu đồ cho em ăn.
- ......(gật đầu)
Minh nhắm mắt lại, vùi mình vào giấc ngủ, có anh bên cạnh lúc này, nhất là khi cô khóc vì phải chia tay chồng cũ, cô thấy không phải với anh lắm, nhưng kệ thôi, đến anh còn không trách móc gì, thì sao cô lại cứ phải tự trách bản thân chứ. Cứ để anh ân cần với cô, để xoa dịu bớt đi cái nhức nhối của vết thương lòng trong cô. Rồi tới đâu thì tới.
Minh phải ngủ đến 2 tiếng, lúc tỉnh dậy thì đã 1h chiều, quay sang thấy anh đang nằm ngay cạnh, không đắp chăn và ngủ ngon lành. Chắc là anh đã nằm đây mà nhìn cái mặt khó coi của cô mà cười rồi ngủ béng theo luôn lúc nào không biết. Minh cựa quậy người,định mò ra khỏi giường thì anh cũng giật mình mở mắt.
-Em ngủ xong rồi đấy à?
- Hì, ai cho anh nằm trên giường của em?
- Eo, người ta mệt muốn nằm nhờ cũng ko được à?
- Chứ sao, ai thấy lại bảo em lôi zai về nhà ngay sau khi li hôn. Báo lá cải mà giật tít thì em nổi tiếng to.
- Haizzz, con bé này, ăn với chả nói.
Nói đoạn, anh vơ cả chăn cả cô vào lòng mà ôm chặt, lấy chân gác lên mà quặp vào (anh không ở trong chăn đâu nhé, mà ôm cả đống chăn có Minh cuộn trong đó.). MInh trở nên quá nhỏ bé trong đống chăn và trong vòng tay anh.
- Sao phụ nữ bọn em lại khó quên thế nhỉ?
- Uh
- Có phải vì có chồng trở thành một thói quen rồi, khi không còn nữa, tức là bọn em mất đi một thói quen, nên rất khó quên phải ko?
- Có lẽ thế đấy.
- Vậy thì anh phải tạo thói quen mới cho em mới được.
- Xì.......
Thắng chồm lên, kéo mặt cô lại, hôn lên má lên môi cô như hôn một con búp bê vậy. Cô vừa buồn cười, vừa ngộp thở, phải vươn tay lên để đẩy cái mặt của anh ra và kêu đói rối rít. Thắng bảo cô đi rửa mặt cho tỉnh táo, còn anh xuống lấy đồ ăn ra. Minh đi xuống bếp thì thấy anh đang xào xáo thịt bò trên bếp, còn trên bàn là rau thơm, nước chấm và bánh phở. Hóa ra là chàng cho cô ăn món phở cuốn ưa thích. Nói thật là Minh ăn khá ít cơm, cứ như lớp mỡ tích tụ hồi sinh con vẫn chưa hết hay sao í, thế nên mỗi lần đi ăn hay nấu gì đó ăn, là Thắng toàn làm mấy món ăn chơi bời kiểu này, để cô ăn nhiệt tình hơn. Hôm nay, cô để mặc cho anh chiều cô tất cả, dù là cô có sinh hư hay không thì cứ phải hưởng thụ cái đã.
Mối quan hệ của Thắng và Minh tính đến thời điểm này, thì cũng không có gì thay đổi lắm. Thắng vẫn ở nhà Thắng, Minh vẫn ở nhà Minh và 2 con. Và đến giáng sinh vừa rồi, Minh đã mở lòng để là người phụ nữ của Thắng. Hai người đang rất hạnh phúc dù không ở cùng một nhà. Minh không nghĩ đến việc là vợ của anh,cũng không hi vọng một ngày anh sẽ ngỏ lời cầu hôn, anh cũng không đòi hỏi gì ngoài việc được gặp cô mỗi tuần. Minh chỉ day dứt một điều, anh là con trai duy nhất của bố mẹ, anh cũng đã lớn tuổi rồi, bố mẹ anh không chịu để anh độc thân mãi thế, cứ giục yêu đi. Anh thì bình thản với chuyện đó, nhưng Minh thì cứ suy nghĩ suốt. Hai con của Minh không bị xáo trộn cuộc sống nhiều lắm, vì chồng cũ mỗi tuần vẫn đều đặn đến thăm hai, lại còn tử tế mua sữa và cho tiền mua quần áo nữa. Đấy, sống xa thế lại hay.
CÁc bạn nói đúng, khi ngồi viết ra câu chuyện này, thì Minh thấy trong lòng khá bình yên rồi, dù nhiều lúc nằm ôm con vẫn còn thổn thức đôi chút. Sắp đến tết rồi, mình muốn viết ra những gì đã ấp ủ bao lâu, một phần là sở thích viết lách, một phần là muốn trải lòng mình, muốn nói những gì mình từng trải qua. Có bạn thích ,có bạn không, nhưng mình xin lắng nghe hết. Vì rất bận, mỗi lần online là chỉ đọc các comment, rồi tập trung viết (viết cái này là cực kì tổn hao sinh lực, vừa viết vừa sống trong cảm xúc luôn mệt cực kì), nên không trả lời được các câu hỏi và email của mọi người. MÌnh thành thật xin lỗi, Mình sẽ có bài viết trả lời dần dần các thắc mắc của các bạn.
Thực ra, mình định viết đến tận thời điểm hiện tại, nhưng một bạn có ý kiến là kết thúc nhanh và viết ngoại truyện, nên mình bỏ bớt nhiều phân đoạn, và xin kết thúc tại thời điểm T3/2014. Nếu các bạn muốn đọc nữa, thì xin cho ý kiến, nhưng chỉ có các kỉ niệm của Minh và Thắng thôi,còn về chồng cũ thì không có gì lắm, anh đang chăm chỉ làm việc và trả nợ, vẫn sống bên mẹ con của Q.A.
Chuyện chị Minh phần 9
Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 06:42
+ Chủ đề liên quan :
Nhập Email Để Nhận Bài Viết Mới
Nhãn:
Sức khỏe
0 nhận xét:
Đăng nhận xét