Home » » Chuyện chị Minh phần 8

Chuyện chị Minh phần 8

Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 06:28

Tết năm đó, bố mẹ chồng Minh có gọi điện nói cô và các con về ăn tết, nhưng cô từ chối, và nói rằng sẽ cho cu Sóc cùng bố về ăn tết với ông bà nội,còn Miu sẽ ở trên HN với cô và ông bà Ngoại. Không biết QA đối diện với làn sóng dư luận ở quê mình thế nào, hay nói dối tài giỏi ra làm sao, nhưng năm đó cô ta mang con về ăn tết với bố mẹ đẻ. Chuyện này không có gì là khó cả, vì Minh cũng sinh cu Sóc 1 năm trước khi cưới. (Bố mẹ Minh phản đối ghê thế đấy. Ko thấy ai thắc mắc là tại sao VC Minh mới lấy nhau có 7 năm, 2 năm yêu nhau, mà cu Sóc đã học đến lớp 3 nhỉ??? he he)


GD nhà Thắng đi du lịch Hongkong dịp tết, nên Minh cũng đăng kí cho mình , em gái và con gái một tour đi Phú Quốc. Bố mẹ cô không hài lòng việc cô để cu Sóc về Nội, nhưng cũng không ngăn cản vì dù sao sau này "cái cú cái cáo nó cũng ngáo về rừng" (chẳng biết viết câu này có chuẩn chưa nữa). Bố mẹ chúng không ăn ở trọn đời trọn kiếp được với nhau thì vẫn phải cố gắng để con cái được yêu thương từ cả hai phía. 

Mối quan hệ Chồng - Minh - Thắng có khi cứ nhùng nhằng chẳng ra đâu vào đâu mãi thế nếu như ra tết cô không nghe được bạn bè bắn tin là chồng cô vừa vay tiền khắp nơi mua một căn chung cư thu nhập thấp tận ngoại thành khoảng 45m2 cho mẹ con Q.A và anh ta ở. Mặc dù cảm giác ghen tị thực sự lên đến đỉnh điểm, nhưng cô nghĩ ít ra anh ta còn có liêm sỉ khi không đòi chia đôi căn chung cư cũ. Cô cũng nói bố mẹ đừng nhất nhất bắt anh ta trả tiền vay mua ô tô, vì đó là cái cần câu cơm chính. Cùng là con người, cũng không nhất thiết phải dồn nhau đến bước đường cùng. Thế mà anh lại dồn cô đến tận cùng của sự chịu đựng khi đưa ra lời đề nghị mà cô nghĩ là quá bạc bẽo:

- Anh muốn chúng mình làm thủ tục li hôn càng nhanh càng tốt.
- .........
Minh phải mất vài phút ngỡ ngàng, trước khi mở được miệng để hỏi anh cái câu mà chính bản thân cô cũng thấy ngu ngốc.
- Sao phải vội thế?
- Anh cần hoàn tất thủ tục để đứng tên căn hộ thu nhập thấp mới mua, họ cần chứng thực là anh không có bất cứ tài sản bất động sản nào khác. 
- Anh ......
- Đừng trách anh sao quá tuyệt tình như vậy, dù sao không có anh, ba mẹ con em có khi còn sống tốt hơn. (lại từ tuyệt tình, ko kiếm được từ gì hay hơn à?)

Chưa bao giờ cô bị bất ngờ đến mức không thể đáp trả lại thế này. Cô không biết tính làm sao nữa. 
- Anh tính sao về căn nhà?
- Để pháp luật phân định đi.
- Há........
- Anh không thấy mình khốn nạn sao? Phần lớn tiền là của nhà tôi mà.
- Anh xin lỗi, lúc này anh đang cần tiền.
- Vậy còn khoản tiền anh vay bố mẹ tôi mua ô tô?
- Anh sẽ cố gắng trả sau vậy.
- ........Tôi....thực sự thất vọng.
- .........Anh mong là em vẫn để anh thoải mái đi về thăm các con. Hè và tết thì cho con về quê chơi với ông bà Nội. Chúng ta dù sao cũng đã là những ông bố bà mẹ tồi tệ rồi.
- Là anh, chứ không phải tôi.
- ..........
- Tôi có lỗi với các con vì đã để anh là bố của chúng. 
- ..........

Cuộc nói chuyện khiến Minh tức tối đến mức phải nghiến răng mà thở cho khỏi hét lên. Rồi đây thể nào bố mẹ cũng mắng cô té tát rằng ngu ngốc lấy phải kẻ đào mỏ sở khanh. Ôi Minh ơi là Minh, mày đã làm gì để ra nông nỗi này. Sao hôn nhân lại có thể biến một cô bé Minh vô tư thành một phụ nữ lì lợm, bất cần đời, còn biến một người đàn ông dịu dàng tử tế thành một gã phụ tình tồi tệ thế này. Thà rằng anh cứ để căn nhà đó cho cô, rồi vay tiền cô để mua nhà khác cho cô ta, thì ít ra cô còn thấy anh ta đường hoàng. Đằng này...., thật sự cô đã thất bại hooàn toàn.

Minh sẽ không bao giờ quên buổi chiều hôm ấy, cô đến nhà Thắng chơi. Trong khi cậu ta lúi húi làm gì đó trong bếp, Minh vào phòng làm việc để lấy một quyển sách, định sẽ ra ghế ngồi đọc thì thấy trên bàn có để chiếc máy ảnh. MInh tò mò muốn xem Thắng chụp những gì trong đó, liền gọi với ra:
- Thắng ơi,Tôi xem máy ảnh được không?
- Không được.
- Sao thế? 
Mồm thì chưa hỏi xong, nhưng tay thì đã cầm máy ảnh lên mở rồi.
- Không là không nhé
- Kệ, tôi cứ xem
- Đưa anh
Thắng chạy vội vào, giật lấy chiếc máy ảnh trên tay MInh một cách dứt khoát và có phần không vui cho lắm. 
- Tôi đã nói là không mà.
- .......
Minh đứng dựa vào bàn, một tay đặt lên bàn, một tay chống nạnh, nhìn Thắng chằm chằm, ánh mắt vừa giận dỗi, vừa dò xét, vừa như truy hỏi. Cô cứ như thế khiến Thắng vừa từ chỗ tức giận chuyển sang có phần hối lỗi và phải vội vàng thanh minh. Minh biết cậu ta sẽ thua ánh nhìn đó, nên làm tới. 
- Không có gì quan trọng đâu, chỉ là tôi không muốn cho em xem thôi.
- Không cho xem tôi đi về. 
Nói đoạn MInh quay ngoắt ra cửa, cô là thế, cứ nói là sẽ làm, khiến thắng luống cuống kéo cô lại
- KHoan đã nào, em toàn bắt nạt tôi thôi.
- Ai thèm.
- Em xem ảnh trong này tôi xấu hổ lắm.
- Haizzz, có đưa hay ko đây.

Thắng ỉu xìu ngồi xuống ghế, kéo cô đứng lại gần trước mặt cậu ta, tay đưa máy ảnh ra vẻ như bị ép buộc lắm. Một tay gác lên bàn, Thắng khá bình thản ngồi nhìn MInh hí hoáy với cái máy ảnh. Trong đó không có nhiều ảnh lắm, nhưng lại toàn là ảnh của cô. Mấy lần cô tới chơi, cậu ta cũng chụp ảnh lúc cô đang mải làm gì đó, nhưng cô không quan tâm lắm, tính Minh vốn ko thích tự sướng rồi post lên facebook như các chị em. Chẳng có gì là bất thường hay đến nỗi khiến Thắng phải xấu hổ cả. Nét mặt Minh cứ vô tư cho đến khi thấy một bức ảnh cô đang ngồi tựa đầu vào thành tàu, nhìn ra ngoài mặc cho nước mắt chảy dài trên má. Đó là khi cô đang trên đường đi chơi nhà Hà dưới HP về. Trái tim Minh đột nhiên đau nhói, run rẩy và ngỡ ngàng. Tại sao Thắng lại chụp được bức ảnh này? Cậu ta đi cùng chuyến tàu đó với cô ư? Sao trái đất lại tròn vậy? Bắt đầu mắt ngấn nước, cô không ngẩng lên nhìn Thắng, thành ra anh phải ngó vào mặt cô mà nựng:
- Đấy, đã bảo đừng xem mà. 
- .......
- Anh lúc đó thấy em khóc hay hay nên chụp, ai ngờ vài tháng sau thì em vào cty anh làm. Lúc mới gặp em anh cứ ngờ ngợ, vì em gày đi hẳn so với khi em khóc trên tàu, nhưng lại xinh ra đấy, hì hì
- .......

Thắng lấy tay chùi chùi nước mắt cho cô, rồi kêu là đừng để nước mũi dây bẩn vào máy ảnh hịn của cậu ta. Con người gì mà, cứ phải trêu đùa cô thì mới vui sao. Minh đặt cái máy ảnh xuống bàn, lúc này Thắng đã kéo cô đứng lại gần cậu ta lắm. Minh nín khóc rồi hỏi:
- Tại sao lại quan tâm tôi thế? Có phải vì thấy tôi khóc như vậy ko?
- Lúc đầu là tò mò thôi, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng muốn gần em hơn.
- Ngay cả khi biết tôi đã có chồng và 2 con sao.
- Uh, như thế tôi là kẻ xấu xa lắm phải không? 
- .... (gật đầu).......
- Tôi là đàn ông mà, nhìn thoáng qua vài lần em khóc là biết em và chồng không hòa thuận. Tôi chỉ định an ủi em thôi, ai ngờ lại bị em cuốn vào. 
- Cậu không sợ bị nói là kẻ đi phá hoại hp gia đình người khác sao?
- Lúc đó, tôi đâu có ý định như vậy. 
- Xì.....lại chả ko.
- Thật mà, đến giờ, em cũng đã chịu bỏ chồng để tôi nhảy vào đâu?
- Haizzz, đợi đấy.

Minh cúi xuống nhìn Thắng, hai ánh mắt chạm nhau khiến không gian trở lên đông lại. Cái con người trước mặt cô đây lại đang khiến cô rung động không ngừng, Minh thấy như một luồng điện chạy trong người mình, thôi thúc cô hãy sống bản năng một chút, hãy làm điều gì mà cô đang muốn lúc này. Nhẹ nhàng đặt hai tay lên má Thắng, Minh cúi xuống hôn lên môi anh, rồi rời ra thật chậm rãi. Thắng ngồi im trong vài giây, rồi khi môi minh rời đi thì anh vội vàng giơ tay ra sau gáy Minh, kéo cô xuống và đặt vào đó một nụ hôn nồng nàn chưa từng có. Lần này, Minh đã hôn đáp trả Thắng trong sự ngất ngây thực sự, không lo sợ, không áy náy, và không nghĩ gì đến tương lai. Nụ hôn kéo dài, và kết thúc bằng một cái ôm hạnh phúc. Không cần biết tương lai thế nào, nhưng lúc này đây, hai con người ấy đang thực sự yêu nhau..........
Khi biết chuyện chồng MInh đòi li dị và có ý muốn chia đôi căn nhà, bố mẹ Minh như nhảy phải vôi,ông bà đùng đùng đi thuê luật sư, rồi gọi điện hỏi hết người nọ người kia.Gọi điện về cho BMC nói đủ thứ lí lẽ,rồi gọi điện cho anh đến để nói chuyện cho ra nhẽ. Minh ngăn mãi mà ông bà cứ gạt đi , nói là "cứ để đấy tao". Đấy, không về với ông bà thì bị ghét,chẳng cho một xu, thế mà đến khi về rồi thì ông bà không cho tự quyết lấy cả cái việc li hôn của mình. BM Minh là thế, dứt khoát còn hơn cả cô, có lẽ cũng một phần vì đã 7 năm rồi mà chồng cô vẫn không lấy lòng được BM vợ. Cái hồi cô mang bầu cu Sóc, ông bà còn không cho cưới, nhất nhất hết nịnh nọt,khuyên giải đến mắng mỏ bắt cô đi phá cho bằng được. Chỉ khi nhìn thấy Sóc đáng yêu trong vòng tay bố mẹ, ông bà mới chịu nhận rể nhận cháu. Cái ngày xưa khó khăn như thế, thì bảo làm sao mà cô có thể buông tay dễ dàng được.

Minh thấy tình hình căng quá, cô gọi anh ra quán cafe nói chuyện. Anh gặp cô lần này thái độ cũng không vui vẻ gì, vì mới bị bố mẹ cô mắng cho té tát mà. Minh mở đầu câu chuyện trước, đi thẳng vào vấn đề.
- Em không muốn phân chia ngôi nhà, vì cứ ầm ĩ thì chỉ làm 2 con biết rồi khiếp sợ thôi. Dĩ hòa vi quý để đôi bên gia đình còn cho con cháu nhìn mặt nhau vui vẻ. 
- Em định làm gì?
- Anh hãy đồng ý trước tòa là để lại toàn bộ căn nhà cho ba mẹ con. Em sẽ cho anh vay một ít tiền mua nhà, viết giấy nợ đàng hoàng. Còn khoản tiền vay mua ô tô, anh cứ từ từ trả cũng được. Nếu làm như thế, anh mới có thể nhanh chóng giải quyết li hôn để mà đủ đk mua nhà mới, còn không chắc chắn anh phải gửi đơn li hôn dơn phương, kéo dài và phúc tạp hơn rất nhiều. 
- Em cho anh vay được bao nhiêu?
- 1/3 giá trị căn nhà khi bán đi. 
- Em sẽ bán luôn à?
- Đúng thế. 
- .......
- Em biết anh muốn tiền là của anh chứ không phải là một món nợ. Anh biết là với gia đình em, số tiền đó không là gì cả, em không quá ham hố nó, cũng không cần anh chu cấp nuôi con. Nên hãy nghĩ đó là khoản tiền anh dành cho các con. Chúng vẫn là con của anh nên tùy tâm anh thôi. Sau này lớn lên, khi nhận thức được, chúng sẽ tự suy xét xem bố hay mẹ chúng đã đối xử với chúng như thế nào. 
- .........
- Cuộc sống của anh cũng không giàu hơn khi nhất quyết phải lấy đươc khoản tiền đó, mà đường đi còn dài, có lúc sẽ còn gặp khó khăn, hãy hành động sao cho chúng ta còn có thể nhìn mặt nhau thậm chí là giúp đỡ nhau.
- .......
- Anh chưa cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ đi đã. Đồ đạc trong nhà, nếu cần anh cứ lấy mà dùng. 

Minh biết, thực ra chồng cô không có nhiều tiền cho lắm. Nếu có mua nhà thì cũng là vay mượn. Chẳng qua bây giờ đang bấn quá, cần tiền quá, nên anh bỏ mặc hết sĩ diện. Cô xuống nước, để anh có ràng buộc mà để lại khoản tiền đó, còn hơn là nó rơi hết vào tay QA, trong khi ban đầu, nó là tiền của cô. Cô muốn đặt cược vào chút lòng tự trong cuối cùng của anh mà cô nghĩ là còn sót lại khi nhắc về 2 đứa trẻ......
Thắng biết Minh đã bắt đầu mở lòng với mình, nên cậu ta vui lắm, ngày nào cũng phải gọi điện nhắn tin vài lần, lúc nào cũng hỏi Minh thích ăn gì để cậu mua mang qua, hay muốn đi hóng gió ở đâu không để cậu tới chở đi. Phần lớn là cậu bị từ chối, vì Minh không muốn mọi người ở cty chỉ trỏ bàn ra tán vào, thêm nữa là Minh rất bận phải oánh nhau với 2 đứa trẻ, nên cậu ta chỉ được gặp cô vào chiều tối T6. Thắng cũng tỏ ý muốn đưa cô và 2 con đi chơi đâu đó vào cuối tuần, nhưng Minh không đồng ý, cô không muốn bố mẹ phải lo lắng quá sớm khi thấy cô có bạn trai mới. Và đặc biệt, cô không muốn cu Sóc bị dao động trong thời gian này, cu cậu chỉ muốn bố ở với mẹ mà không biết nguyên nhân sâu xa của việc anh không ở nhà thường xuyên như trước. Minh đợi con lớn thêm tí nữa, sẽ giải thích cho con hiểu rõ, để lúc đó, nhận thức của con sẽ đầy đủ hơn, sẽ không có cái nhìn oán hận với bố chúng, hay với chính bản thân cô. 

Thắng hay đưa Minh đi nghe nhạc jazz, một trong những thể loại mà cả 2 rất thích, mà nói thực ra Minh chủ yếu chỉ thích Norah Jones, và một số hit kinh điển thôi, chứ nghe nhiều là cô thấy nó giống nhạc hát ru của Việt Nam mình, êm ái và có chất gây buồn ngủ. Minh thích cầm cây chổi lau nhà làm gậy chống, vừa nghe nhạc, vừa nhún nhảy theo những giai điệu có phần diệu vời ấy, nó giống như cô đang được bay bổng hoàn toàn. Với cô, Jazz buồn, nhưng là thứ nhạc tình tuyệt vời. Còn Rock ballad, là niềm đam mê không dứt, cô có thể khóc khi nghe chúng. Thắng luôn chọn một chỗ ngồi sát tường, cậu ta thường dựa vào đó, còn Minh ngồi duỗi chân trên ghế sofa tựa lưng vào ngực cậu, để cậu có thể ôm cô từ phía sau, áp má mình vào tóc cô, cả hai cùng đung đưa theo điệu nhạc. Khi nghe jazz, Minh thích uống loại vang sữa chuyên dành cho phụ nữ, cô thấy nó hợp cực kì, và luôn tinh nghịch bắt Thắng phải uống thứ nước mà cậu bảo "đàn bà" ấy. 

- Cu Sóc nghỉ hè rồi, em sx đi du lịch xa với anh một chuyến được không?
- Còn phải đi làm mà.
- Ngắn ngày thôi, đi vào 3 ngày cuối tuần í.
- ........
- Được không em?
- ........
Vừa ôm MInh, Thắng vừa thủ thỉ vào tai cô nhẹ nhàng như thế, khiến Minh phải lưỡng lự lắm. Hai con người mà dành cho nhau một thời gian dài bên nhau như thế, ắt sẽ không kiềm chế được bản thân đâu, mà cô thì chưa muốn chuyện đó xảy ra lúc này - cô chưa thực sự sẵn sàng. Với Minh, chuyện tình dục không phải là điều gì ghê gớm lắm, nó chỉ là một hành động mà khi yêu nhau con người muốn trao cho nhau thôi mà, nhưng cô còn băn khoăn nhiều điều lắm. Cô đã thực sự yêu Thắng chưa? Nhớ nhung đã có, ấp ôm cũng nhiều, nhưng hai người chưa thực sự là chia sẻ cuộc sống với nhau, mà mới chỉ là quan tâm đến nhau mà thôi. Nếu cô để mình tiến tới tình yêu sâu đậm với Thắng, cô sợ một lần nữa đau khổ nếu cô và Thắng không thể đi đường dài cùng nhau, có quá nhiều ngăn trở giữa hai người. 

- Không được.
- Sao thế?
- .........
- Sợ anh à?
- Uh.......
- Cho anh đợi em được không?
- Đừng, đừng chờ đợi gì cả, đừng bắt tôi phải hứa điều gì.
- Vậy cho anh một đặc ân đi?
- Gì thế?
- Gọi anh bằng anh đi. 
- Xì.......làm anh rồi thì khác gì?
- Không khác gì cả, chỉ là để anh được tự tin khi ở bên em thôi.
- Thế trước giờ không tự tin sao?
- Uh, em toàn cho anh cảm giác mình đang đơn phương thôi,
- ........
MInh không nói gì, cô cầm bàn tay Thắng đang ôm eo cô lên, đan tay mình vào tay anh và hôn nhẹ. Thắng như hiểu ra điều gì, anh nghiêng sang một bên, nhìn khuôn mặt đang ừng hồng vì rượu của cô, sung sướng cười:
-Em đồng ý rồi hả?
- Xì......(cười bẽn lẽn)
- Gọi thử xem nào!
- Thôi nào.......
- Một lần thôi, đi, năn nỉ đấy.
- Anh ngồi trật tự đi.
- ........
Thắng nhìn cô như mê đi, anh kéo cô lại, hôn nhẹ nhàng. Mọi cử chỉ âu yếm của Thắng đều rất chừng mực, không khiến cô sợ hãi lo lắng gì, cô cứ bó gối cuộn tròn trong tay anh, đôi tay cực kì ấm áp.
- Chị ơi, chị gặp em một lát được không?
- Có việc gì không?
- Chị có thể gặp em coi như là để thông cảm cho một nhân tình thất bại được không?
- .....
Minh nhận được điện thoại của Q.A và vội vàng đi ngay tới chỗ hẹn. Cô không còn nhận ra QA xinh đẹp ngày nào, thay vào đó là một bà mẹ trẻ có phần gày gò và nhợt nhạt, phảng phất trên khuôn mặt một nỗi buồn và lo âu dồn nén. Minh hơi nhíu mày nhìn QA khiến cô ta có vẻ ngượng ngùng, cúi xuống nhìn cốc nước, mắt rươm rướm. Minh không hẳn là vui mừng với vẻ ngoài của QA lúc này, mà cô có phần lo lắng cho đứa trẻ mà cô ta đang bế trên tay, nhìn nó có vẻ hơi nhỏ so với những bé cùng tháng.
-Nào, có chuyện gì thì cô nói nhanh đi tôi còn về , tối muộn rồi.
- ………em……
-Nghe nói hai người mua nhà chung cư rồi?
- ……không, không phải đâu chị ơi…..hic hic…..
Minh trợn tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói ấp úng của QA. Rõ ràng anh và cô đã cùng ra công chứng chuyển tên sở hữu căn nhà sang tên cô, tiền cô đã đưa anh, chỉ còn chờ ra tòa xử lí đơn li hôn nữa thôi mà. Tại sao lại thế được? Tiền đó anh mang đi đâu? Những câu hỏi nhanh chóng xẹt qua trong đầu Minh khiến cô càng hoang mang hơn.

-Cô nói rõ hơn xem nào, tại sao lại không phải?
-Chị ơi, gặp chị thế này em xấu hổ lắm, nhưng mà em nghĩ chỉ có chị là giúp được anh í cũng là giúp em lúc này. 
- ........?
-. Từ khi chuyển về sống hẳn với em, anh í như người mất hồn, không chịu làm ăn gì cả, suốt ngày thấy bia bọt rượu chè say khướt đến đêm khuya mới về. Lúc em sinh con, cũng chỉ có bố mẹ anh í thôi, còn không biết lúc đó anh đang ở chỗ nào nữa. Em nói anh í hoàn tất thủ tục li hôn để làm giấy khai sinh cho con, còn xin bảo hiểm trên phường nữa, vì con em sinh non nên yếu và ốm đau suốt, nhưng anh í cứ nói là đang làm, và mãi đến giờ con em vẫn chưa được khai sinh.
- .........
- Có người nói anh bỏ bê làm ăn nên thất bại mấy vụ, khiến nợ nần chồng chất, còn dính cả vào chơi lô đề cờ bạc nữa. Em không hiểu anh í ra làm sao nữa chị ạ. Chị ơi, chị giúp em với. Lương em rất thấp, không thể lo cho con được. Nếu anh í cứ thế này thì mẹ con em chết mất thôi.
- Sao cô lại nghĩ là tôi có thể giúp cô?
- Chỉ có chị nói là anh í mới nghe, chứ bố mẹ nói giờ anh í bỏ ngoài tai hết .
- Cô nghĩ là tôi nói anh í sẽ nghe ư, thế thì đã không có ngày anh í bỏ mẹ con tôi đến sống với cô đâu.
- Không, chắc chắn chị nói có tình có lí anh í sẽ hiểu ra.
- Tại sao cô lại tin thế nhỉ, thật nực cười.
- ............
- ............
Im lặng khá lâu, QA mới trấn tĩnh hơn và từ tốn nói ra những điều mà Minh không thể tin nổi.
- Anh í quá sợ hãi áp lực gia đình và dư luận họ hàng nên mới tới với em . Đến sống với em rồi, anh í trái tính trái nết lắm. Nhiều đêm uống rượu say về, anh í toàn lảm nhảm gọi chị: “Minh đâu, sao em lại lạnh lùng với anh thế hả? Em không phải là Minh của anh nữa rồi. Em đâu rồi”.
- ..........
- Mỗi lần đến thăm chị và 2 cháu về, anh í đều im lặng chẳng nói chẳng rằng, rồi vô cớ mắng mỏ em, có một tối anh í về muộn lắm, lại say khướt, em nói một hai câu thì giơ tay tát em. Anh í nói: vì em mà anh í mất cả chị lẫn hai con......
- ........
Nói đến đây, QA lại nức nở khóc, đứa con gái ngây ngô nhìn mẹ không hiểu chuyện. Minh cũng không hiểu cảm giác của cô lúc này được gọi tên là gì. Cô không nói không rằng đứng dậy trả tiền nước rồi ra vẫy Taxi. Minh muốn khóc, và cô lại khóc thật to, vừa khóc vừa mếu máo nói địa chỉ nhà Thắng cho anh tài xế. Vì sao lúc này yêu thương và xót thương chồng lại đầy vơi trong lòng cô thế này.Chẳng nhẽ đúng là vì cô mà anh trở nên bê tha như vậy? Vì anh yêu cô ư? Vì anh quá yêu cô bé Minh ngây thơ ngoan ngoãn vâng lời năm nào ư? Lòng trắc ẩn của người đàn bà khiến Minh tháy thương chồng vô cùng. Nếu những lời QA nói là sự thật, thì không phải anh thực sự muốn li hôn với cô, chỉ là anh đang quá túng quẫn trong nợ nần nên cần tiền từ căn nhà chung kia. Bảo sao mà anh dễ dàng chấp nhận để lại nó cho mẹ con cô và đồng ý viết giấy nhận nợ. Sao anh lại sống mà không chia sẻ với Minh chứ? Sao anh cứ đánh cứ làm tổn thương Minh để cô khép mình lại với anh, để anh cũng cảm thấy cô đơn mà tìm nơi bình yên khác , có phải là giống như cô đang tìm tới Thắng lúc này?

Đứng trước cửa phòng Thắng rồi, nhưng cô không bấm chuông. Khi nãy, cô nghĩ đến anh ngay khi bật khóc, nhưng giờ đây, đứng gần anh rồi, thì cô lại thấy mình như thế là quá vô tâm và tàn nhẫn với anh. Cô không thể khóc trong tay anh vì một người đàn ông khác được, nhất là khi đó lại là người chồng bội bạc của cô. Cô đã để cho anh nuôi hi vọng rằng cô cũng yêu anh, giờ nếu biết cô đang thương hại chồng mình, thì anh sẽ tổn thương lắm lắm. Cô đúng là con đàn bà tồi tệ. Lí trí mạnh mẽ của cô đi đâu hết rồi mà không ra đây chỉ đường dẫn lối, để cô kéo theo sự đau khổ có thể là của 2 người đàn ông? Đang định quay về thì Minh thấy bố mẹ anh đứng ngay sau lưng. Sau phút ngỡ ngàng, cô hơi gật đầu chào:
-Cháu chào cô chú.
- Uh, chào cháu. Nhìn cháu quen quen, cháu tới gặp Thắng à? 
- À, dạ, có chút việc gấp, cháu gọi điện mãi mà Thắng không nhấc máy nên cháu tới tìm ạ.
- Sao không bấm chuông

Minh không biết làm thế nào để chạy đi lúc này, cô đánh đứng im chịu trận. Thắng hé mở cửa, anh mới chỉ nhìn thấy Minh chứ không thấy bố mẹ, nên vôi vàng hỏi?
-Sao em tới bất ngờ thế này? Mặt mũi sao nhìn phờ phạc thế? Có chuyện gì à?
-..........
-Ơ, bố mẹ cũng tới ạ?
- Uh, bố mẹ mới về, có ít hoa quả mang sang cho con. Cháu vào nhà đi cháu.
- Thôi ạ, cháu chỉ nó với anh í chút việc rồi đi luôn ạ.
Thấy cô có vẻ căng thẳng, và mắt vẫn còn đỏ như vừa khóc xong, nên Thắng vội vàng đẩy bố mẹ vào nhà .
- Bố mẹ cứ vào nhà trước đi. Con vào luôn đấy ạ.

Anh đưa cô ra cầu thang thoát hiểm rồi dùng giọng dịu dàng nhất hỏi cô:
-Sao thế em?
- .........không có chuyện gì đâu.
- Em vừa khóc xong phải không? Lại có chuyện gì à?
- .........(lắc đầu)........
- Nói anh nghe xem nào, không là anh đưa em vào nhà tiếp chuyện hai cụ bây giờ.
- Xì......anh không phải dọa. 
- Hay là em thấy nhớ anh quá à?
- .........(Cười mỉm).........
- Nhớ phát khóc cơ à? Phải tới tận đây gặp anh á?
- Uh, hì.............
Thắng cười lém lỉnh cúi xuống nói nhỏ vào tai trêu cô:
-Hay là anh vào đề nghị 2 cụ về đi nhé?
- Haizzz, linh ta linh tinh. 
- Thế nhớ người ta đến mức phải chạy tới tận đây rồi đi về không thế à?
- Nhìn thấy anh là thỏa mãn nỗi nhớ rồi.
- Có thật không?
- Uh........
Thấy Minh nói thế thì Thắng tin thật và mừng ra mặt. Cô ít bày tỏ tình cảm với anh,nhưng mỗi khi thể hiện , chỉ cần một hành động sâu sắc hay câu nói đơn giản thôi, là Thắng cũng cảm động và vui khôn tả. Nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, Minh chỉ muốn ôm lấy anh thật chặt, rồi hôn anh thật sâu. Nhưng trong lòng cô lại đang nặng trĩu một nỗi niềm không đáng có, khiến cô không thấy thoải mái làm điều mình muốn được. Cô để anh ôm mình, rồi đưa cô xuống tận sảnh tầng 1, gọi taxi và nhìn thấy cô đi khuất rồi mới chịu lên nhà. Cô phải làm thế nào với chồng cô đây, cô phải làm thế nào với tình cảm dành cho Thắng đang lớn dần lên trong tim cô. Minh về nhà, nhìn thấy 2 con đã say ngủ bên dì H, cô buồn rớt nước mắt. Là cô, chính cô đã để 2 con mình phải khổ đúng không?
Hôm sau, Minh gọi điện cho chồng để đi nói chuyện. Lúc đầu anh tỏ vẻ khó chịu nhưng sau cùng cũng đồng ý gặp. Nhìn anh vẫn còn phong độ chứ chưa đến nỗi bê tha tiều tụy như lời QA nói. Có thể mỗi lần gặp cô, anh đều cố gắng để mình hoàn hảo nhất chăng? Sau một đêm khóc mệt, Minh thấy vơi nhẹ đi và trong lòng không còn thấy xót thương anh quá nhiều như khi vừa nghe QA kể. Cô vẫn đi thẳng vào vấn đề luôn, ngay khi anh vừa gọi xong cốc cafe. 
-Sao nhận tiền rồi mà anh chưa mua nhà?
- Sao em biết? (ngạc nhiên vô cùng)
-Anh cần tiền để trả nợ làm ăn hay thua cờ bạc?
- Em hỏi vớ vẩn gì thế?
- Anh cứ trả lời là có hay không đàng hoàng đi xem nào?
- Tôi mua nhà hay chưa, hay dùng tiền vào làm gì là việc của tôi. Đằng nào tôi chẳng ghi nợ với cô rồi? Hay cô sợ tôi quỵt tiền cô à?
-.............

Minh nhận thấy, anh có vẻ kích động sau câu hỏi của cô. Tại sao thế? Hay cách hỏi của cô có vấn đề? Có lẽ anh nghĩ cô cho là anh không đàng hoàng thật sao? Hay anh thấy thái độ hỏi của cô như thế là coi thường anh? À, Minh có vẻ hiểu ra đôi chút vấn đề của mình rồi. Cô hạ giọng xuống dịu dàng nhất có thể để hỏi anh.
-Em chưa bao giờ nghĩ anh là người như thế. Nếu nghĩ vậy, em đã không đưa tiền cho anh khi chưa nhìn thấy khả năng trả nợ của anh. Em chỉ thương đứa con của anh và QA, nó cần một mái nhà tử tế để ở, nên em mới tìm mọi cách dĩ hòa vi quý. Anh đừng nghĩ là em coi thường anh , tất cả những việc em làm là nghĩ nhiều nhất có thể cho anh rồi.
- ..................
-..................
Cả hai im lặng một hồi lâu, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Minh không biết anh đang nghĩ gì, mong đợi gì ở cô không? Còn cô thật mong anh nói ra tất cả để tìm cách giải quyết. Vậy cô phải làm gì để anh mở lòng mà nói với cô đây? Cô không kịp sắp xếp câu từ cho chuẩn xác nữa, chỉ biết nghĩ nhanh nhất có thể, và nói chậm vừa đủ nghe:

-Anh à, Em biết anh rất hay tự ti về sự chênh lệch kinh tế giữa nhà anh và nhà em, chênh lệch học vấn giữa anh và em. Em chưa bao giờ để tâm đến điều đó, có thể là vì em sinh ra đã có đk tốt hơn anh rồi, nhưng nếu em coi thường anh chỉ vì sự chênh lệch ấy thì em đã không yêu anh hết mình và lấy anh bằng được. 
-........
-Em không phải là không cố gắng hiểu cho chồng, em đã làm mọi cách để anh được đứng tên ngôi nhà, đứng tên xe, vì em tin tưởng anh, vì em không muốn anh bị lép vế. Nhưng vô tình em lại để anh rơi vào mặc cảm là “nhờ nhà vợ” đúng không?
-..........
-Anh nhìn chúng ta mà xem, chúng ta đã để cái tôi lớn hơn hạnh phúc gia đình, và dẫn đến biết bao nhiêu hệ lụy. Bây giờ, anh còn phải chăm sóc hai mẹ con QA, tiền là một vấn đề quan trọng, anh định tiêu pha như thế mãi để mẹ con cô ta lại rơi vào hoàn cảnh bi đát sao? Như vậy chẳng phải những đứa trẻ là khổ nhất đấy thôi? 
-.........
- Chúng ta hãy đừng sống vì bản thân nữa, mà hãy vì bọn trẻ đi anh...........
-........

Minh bây giờ đã khác xa Minh ngày nào anh cần rồi, cô sẽ không thể thay đổi bản thân mình được nữa, cô sẽ vẫn cố gắng chững chạc và lí trí nhất có thể. Còn anh, anh nghe rồi, anh sẽ vẫn nghĩ là Minh bướng bỉnh không vâng lời, không nhường nhịn cái sĩ diện của anh, dạy đời anh thì tùy. Cái gì là đúng thì Minh vẫn phải nói, Minh không thể vì anh mà nuối theo những cái sai đuợc.
Như thỏa thuận trước, Cứ chiều tối T6 là Minh sẽ dành thời gian cho Thắng, còn T7-CN anh được nghỉ thì cũng phải lủi thủi một mình vì cô phải đưa con đi chơi, hoặc ở nhà chơi với con. Hôm nay, Minh về sớm một chút, tạt qua siêu thị mua vài thứ, rồi tới nhà Thắng. Anh đã đánh cho cô một chiếc chìa khóa riêng, để Minh có thể tới bất cứ khi nào cô muốn. Cô nấu một nồi lẩu cháo nhỏ, bày biện sẵn ra bàn thêm 2 chai bia để nhâm nhi. Thắng đi làm xong là vội vàng về ngay, tay cầm theo bịch mía nướng mà cô thích ăn. Tí nữa, cô sẽ vắt vẻo nằm xem phim, còn anh sẽ phải phục vụ gọt mía cho cô. Thấy tiếng lạch cạch ở cửa, biết là Thắng về, Minh chạy vội ra đón anh. Thắng thấy vậy liền ào tới ôm rồi hôn cô cái chụt. Hai người cứ tíu tít hỏi đủ thứ chuyện, mà phần lớn là anh hỏi, anh cứ làm như xa cô có 1 tuần mà hàng tỉ chuyện có thể xảy ra không bằng. 

Minh đã bật bình nóng lạnh và giục anh đi tắm còn ăn cơm. Cô thấy mình và anh như đôi vợ chồng mới cưới vậy. Bất giác cô nghĩ lại thời kì đầu lấy nhau của cô và chồng. Cô cũng luôn là người đi làm về trước, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa và cả mấy cái chuồng chim anh nuôi nữa, và đợi anh về. Nhìn thấy chồng, Minh cũng chạy ra đón, dang tay ôm lấy anh,đòi hôn anh một cái, nhưng nhận lại là việc anh khó chịu đẩy cô ra và nói một câu đầy bức xúc:
-Người vừa bẩn vừa mệt còn bấu với víu, hôn với hít, xê ra.
Nhiều lần như thế, Minh không còn tỏ ra tíu tít khi chồng về nữa. Cứ nhìn thấy cô là anh hỏi: Cắm bình nóng lạnh chưa? Nấu nước pha trà chưa? Sao không rửa cốc chén đi hả? Ăn xong không biết pha cho chồng ấm trà à? Sao tuần này chưa là quần áo thế? Sao là cái quần mà cũng để thành 2 li thế này? Có làm được không để tôi còn đi kiếm người khác làm hộ ? Nếu cô có quên một trong những việc đó, thì anh sẽ ca bài ca cô vợ vô tâm không biết chiều chồng. Nhiều lúc, bụng bầu to tướng xách từng xô nước ở bể chung của nhà trọ để rửa bát, mà chồng thản nhiên vểnh râu đánh tú trên máy tính, lại còn chậu quần áo to tướng đang đợi đấy,mà nhờ chồng bê hộ mâm bát vào nhà chồng cũng cáu um lên. Ăn còn thừa bát nước mắm mà quên không cất để nước vào là anh cằn nhằn đồ hoang phí, ăn sung mặc sướng nó quen không biết tiết kiệm. Đấy, chồng đã đào tạo cô trở nên tự lập và chai lì bằng những hành động “dạy vợ từ thủa bơ vơ mới về” đấy. Nghĩ đến đây, Minh bất chợt cười chua xót. Anh chỉ có thể đòi hỏi và cô chỉ có thể đáp ứng hết tất cả khi cu Sóc và bé Miu chưa ra đời để choán hết thời gian của Minh. Thế nên, dễ hiểu tại sao anh cứ đi tìm Minh của ngày xưa ấy mà không biết mình chỉ mất đi sự phục vụ nhỏ nhặt để có 2 thiên thần tuyệt vời như vậy. Rốt cuộc, anh chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi. 

Trong lúc chờ Thắng tắm, Minh đi lại phía cây đàn guitar và cành lavender khô. Cô với tay cầm cành hoa ấy xuống, cô cứ luôn nghĩ chỉ có châu âu mới có loại hoa này, thế nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh về nó. Thấy minh mải suy tư, Thắng hỏi:
-Em tò mò về cành hoa đấy à?
- Không, em chỉ nghĩ VN mình ko có loại hoa này thôi.
-Anh mang từ bên Pháp về đấy.
-Anh thích hoa này à?
-Không, có một người khác thích nó.
Thắng ngồi xuống ghế sopha đối diện với chỗ Minh đang đứng. Anh nhìn cô cực kì âu yếm, có phần tủm tỉm tinh nghịch gì đó.
-Ai thế?
-Em tò mò à?
-Xì....ko nói thì thôi.
-Đó là cành hoa của người yêu đầu tiên tặng anh đấy.
-Ô, thế cô ấy giờ đang ở Pháp à?
-Không.
-Cô ấy ở VN à?
-Không. Cô ấy mất 4 năm rồi
-.................

Minh ngỡ ngàng vô cùng, đây là điều bí mật mà anh chưa bao giờ kể với cô. Nhưng sao hôm nay anh nói tới một điều như vậy với vẻ thanh thản thế? Phải chăng sau 4 năm, anh đã nguôi ngoai hoàn toàn nỗi mất mát ấy? Minh tiến lại chỗ anh, ngồi lên thành ghế sofa, một tay khoác qua vai anh. Cô muốn ôm anh như thế, để anh cảm nhận được sự chia sẻ từ đáy lòng cô. Thắng cầm lấy tay cô, mân mê những ngón tay có phần thô ráp vì làm nhiều việc nhà của cô, ngả đầu anh vào ngực cô. Hai người ngồi như thế và cùng nhìn cành hoa. Thắng bất giác hỏi:
-Em có ghen không khi anh giữ mãi cành hoa đó?
- Không, em nghĩ à cô ấy đã thực sự hạnh phúc khi bên anh. Bây giờ, người hp là em chứ không phải cô ấy. Đừng vứt nó đi anh ạ, nó là kỉ niệm đẹp, mà kỉ niệm đẹp luôn giúp chúng ta sống tốt hơn trong tương lai.

Thắng có phần ngạc nhiên và xúc động lắm, anh ngẩng lên nhìn cô, từ tư thế này hai người thực sự rất gần nhau. Thắng đưa tay lên xoa xoa vào má Minh, nhìn cô như không muốn rời, anh nó với giọng dịu dàng nhất có thể:
-Anh yêu em mất rồi , Minh ạ.
- ..........
Thắng kéo cằm Minh xuống, hôn cô đầy yêu thương khiến Minh nghẹt thở, phải dứt anh ra và giả vờ cao giọng:
-Anh có cho em ăn ko đây?
-Ăn anh được ko?
-Kinh!
-Anh tắm sạch sẽ rồi, em thích ăn susi hay gỏi khỏa thân?
-Biến thái!
-Nè, đàn ông nào cũng là kẻ biến thái hết đấy, biết khôg hả?
Thắng đứng dậy thì Minh đứng lên ghế sofa, bắt anh phải cõng cô về bàn ăn. Cô chỉ cao có 1.55m, nặng 45kg, quá nhỏ bé so với thân hình 1.72m của anh hay sao í nhỉ? Cô ôm cổ anh , gục mặt vào vai anh cười sung sướng. Cô không trông mong niềm hạnh phúc này kéo dài mãi mãi, chỉ muốn cả hai hãy cứ bên nhau như thế này được càng nhiều càng tốt, Minh trân trọng hiện tại hơn là tương lai mờ mịt chưa biết tới.

Chia sẻ bài viết này :

0 nhận xét:

Đăng nhận xét





 
Support : Your Link | Your Link | Your Link
Copyright © 2013. Món ngon Việt Nam - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Modified by CaraGampang.Com
Proudly powered by Blogger