Mẹ của Minh ăn nói còn chắc chắn và sâu cay hơn cô, không tỏ ra coi thường ông bà thông gia, nhưng cũng làm họ tự cảm thấy mất mặt. Còn anh, vì sợ áp lực gia đình, nên ở luôn bên nhà thuê cho Q.A. Minh thì vô cảm với mọi việc, cô muốn ai làm gì thì làm, chỉ yêu cầu là đừng có ồn ào trước mặt các con cô. Bố mẹ cô xót thương các cháu, liền lấy lại một căn nhà đang cho thuê ở gần nhà ông bà, sửa sang sạch sẽ, mua đồ đạc và đòi đón cô và các con về ở. Cô cũng không chịu về nhưng cũng không ý kiến gì. Lúc này cô nghĩ, cứ để cho các bậc cha mẹ được thỏa mãn cơn giận dữ của mình. Cô thì vẫn ở căn nhà chung cư đó, cô nghĩ , đây là nhà của cô, cô bứoc ra rồi thì sẽ mất nó, nhiều lúc cô ngồi một mình trong bóng tối ngoài phòng khách, để cho nước mắt nước mũi rơi lã chã không buồn quệt đi. Cái cảm giác chới với hậu li hôn mà mọi người vẫn nói cô đã có từ lâu, dù anh và cô vẫn chưa làm thủ tục.
Sau cái hôm ngồi trong lòng Thắng ở phòng khách nhà cậu ta khoảng 5 ngày, Minh xin nghỉ việc. Ai cũng vô cùng ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì, vì vị trí của MInh cực kì tốt, rất nhiều người muốn làm mà cô lại nghỉ đột xuất. Sếp có hỏi nhưng MInh chỉ nói là cô có lí do riêng, mong anh tôn trọng. Thắng mới là người ngạc nhiên nhất khi biết tin đó, vì cậu vẫn đang ở nhà chưa đi làm. Ngày nào cậu cũng gọi cho MInh trong giờ làm việc, nhưg không thấy Minh nói gì. KHi biết tin Minh nghỉ, cậu gọi điện liên tục nhưng Minh không nghe. Cậu đến tận nhà bố mẹ đẻ của MInh (lần trước chở về đó) hỏi thì BM MInh nói là cô vẫn ở nhà của mình. Thắng hỏi địa chỉ đến đó.
Có tiếng chuông cửa, Minh ra mở, nhíu mày ngạc nhiên khi thấy Thắng ở đó. Cô mở cửa cho Thắng vào nhà. Thấy dáng vẻ vô cùng tiều tụy của Minh, Thắng liền hỏi ngay khi đóng cửa.
- Có ai ở nhà ko?
- ...... (lắc đầu)
- Em làm sao mà trông như mất hồn thế?
- .......... (vẫn đứng ở cửa)
- Nói anh nghe xem nào? Sao lại nghỉ việc
- ..........
Minh ngẩng mặt lên nhìn Thắng, nước mắt cô bắt đầu tuôn ra, cô không nâc lên được. Đi vào ghế sopha, Minh ngồi bó gối trên đó, hai tay khoanh trên đầu gối,cứ thế nấc và khóc thôi. Thắng sợ hãi, quỳ hẳn xuống dưới sàn (lát gỗ) gần chỗ cô ngồi, cúi xuống, vén tóc cô lên nhẹ nhàng hỏi
- Thôi nào, có chuyện gì mà làm em ấm ức thế?
- .......... (khóc kinh khủng hơn, ấm ức mà được xoa thì thường thế đấy)
- Ô hay,cô này, định dọa anh đấy à?
- ..........
- Thôi thôi được rồi, không muốn nói thì thôi.
- ..........
Thắng chẳng biết làm gì là kéo một chiếc ghế, ra ngồi xem cô khóc cho đến khi MInh mệt quá, mắt mũi sưng húp lên, nằm lăn ra ghế sofa rồi ngủ thiếp đi. Thắng lấy gối và chăn đắp cho Minh, hôn lên môi cô, rồi đóng cửa nhẹ nhàng, bắt taxi đến cty có việc gấp. Thắng không biết rằng, hôm nay Minh đau khổ thế nào, khi mà bố mẹ chồng cô từ quê lên vào thẳng viện để xem mặt đứa con riêng của chồng cô. Thế đấy, cô chỉ được cái danh phận, chứ bây giờ làm gì còn chồng. Cô còn níu kéo danh phận này làm gì???
Minh quyết định chuyển về căn nhà bố mẹ chuẩn bị sẵn để ở, vì nếu còn cố sống trong căn chung cư này, có ngày cô chết vì suy nghĩ mất. Mọi sự kiêu hãnh, tự tin của cô đã tan biến. Minh về đó thì rất gần bố mẹ, trên đời này, chẳng ai thương Minh bằng chính cô và bố mẹ cô cả. Minh biết anh chẳng dám vác mặt về căn nhà đó mà sống nữa, bố mẹ cô sẽ chẳng để yên cho anh ta. Giờ, anh đang quấn quýt bên bồ và con gái mới. Cô nghĩ cảnh đó mà ghen tị tột độ. Nhưng khóc thật đã rồi, thì mọi thứ cũng tan biến dần đi.
Thắng vẫn thường xuyên gọi điện hỏi han cô, nhưng Minh chỉ trả lời rằng mọi thứ đã ổn. Lúc này, nỗi đau khổ lấn át cả tình cảm mới nhen nhóm mà cô dành cho Thắng, cô chỉ muốn được tự kỉ một mình. Rất may là bố mẹ cô không bao giờ chịu cho cô nằm một chỗ, sai cô hết việc nọ đến việc kia, rồi gọi hết đứa em nọ đến đứa em kia sang chơi và chăm sóc hai đứa giúp cô, thành ra Minh chẳng còn thời gian để tự kỉ nữa. Dần dần rồi nỗi đau nó cũng vơi đi. Cô không gọi điện gì cho anh, anh cũng bặt tin, trừ những lúc nhớ 2 đứa nhỏ quá muốn nói chuyện với chúng thì gọi cho cô. (chắc là bận rộn chăm con nhỏ quá).
Mất khoảng 2-3 tháng khủng hoảng, Minh bắt đầu hồi phục tinh thần. Cô lại tíu tít bên các con, bố mẹ và anh chị em. Chồng cô cũng bắt đầu qua lại thường xuyên hơn để thăm các con. Anh biết mình không lo nổi cho 2 đứa, nên nghiễm nhiên để cho cô nuôi. Cô và anh cũng không nhắc gì đến vấn đề li hôn hay phân chia tài sản, vì cả 2 cùng muốn để mọi thứ lắng xuống rồi tính tiếp.
Một chiều thứ 6 cuối tháng 8, Thắng gọi điện nói gặp cô có được không, và cậu ta tỏ ra khá phấn khích khi cuối cùng thì cô cũng đồng ý. Hai người hẹn nhau đi ăn ở một quán khá ngon, có phòng riêng. Thắng vui lắm khi cô lại cười đùa thoải mái như trước kia. Minh uống khá nhiều vang, nên mặt cô cứ hồng ửng, dù dạo này gày đi khá nhiều. Minh nói muốn đi đâu đó uống cafe cho tỉnh táo, và bắt Thắng phải chọn quán nào yên tĩnh, riêng tư một chút, ngồi như kiểu của Nhật,y để cô bó gối cho thoải mái. Thế là Thắng chở cô ngay về nhà anh ta.
Thắng kê chiếc ghế đệm dài mà anh hay nằm đọc sách dọc ra trứoc cửa kính,pha 2 cốc cafe, rồi 2 người ngồi dựa đầu vào cửa kính, đối diện mặt vào nhau, vừa nhâm nhi cafe vừa ngắm đường phố bên dưới. Thắng cứ nhìn Minh không dứt khiến cô phát ngại:
- Đừng nhìn nữa, để cho tôi thở đi.
- Hì.....anh làm em khó thở à?
- Haizzz, lại bắt đầu đấy.
- Mấy tháng liền không gặp mà em cũng chẳng tỏ ra là nhớ tôi lấy một tí à.
- Đã rủ người ta đi ngoại tình, còn đòi hỏi lắm thế.
- Ngoại tình gì mà ngoại tình, có tiếng mà không có miếng.
- Có miếng thì có mà cháy nhà à.
- Xì.....
- .......
- Nói anh nghe coi, mấy tháng vừa rồi em gặp chuyện gì thế?
- Anh không cần phải biết đâu.
- .....Anh biết hết rồi. Biết cả chồng em và cô ta đang ở đâu.
- .......??????
- Em kiên cường lắm ngốc ạ.
- Sao cậu biết?
- Anh đoán là em có trục trặc gì với chồng, tìm hiểu một ngày là ra thôi mà. Bây giờ em đã thấy đỡ hơn chưa?
- ....... (gật gật đầu)
Nước mắt Minh bắt đầu lại rươm rướm và lăn ra. Thắng vội vàng lấy tay lau nước mắt cho cô, kêu là đừng có khóc khỏi nước mũi lại tèm lem thì xấu lắm. Minh phì cười. Bàn tay thắng ấm áp vân vê trên má cô, rồi anh tiến lại gần, một tay chống xuống ghế, một tay đặt ra sau gáy MInh, vươn người hôn lên môi cô. Minh vẫn ở tư thế ngồi bó gối.
- Hôn lại anh đi....
- ....... (lắc đầu)....
Thắng biết cô lúc này chưa thể rộng mở tâm hồn để đón cậu vào, nên không muốn gượng ép. Chỉ lấy tay vân về má cô rồi hôn chụt thêm lần nữa rồi cười nhìn cô âu yếm.
- Em biết mình điên lắm không?
- Sao lại nói thế?
- Gọi tôi bằng anh đi tôi nói cho mà nghe.
- Xì...... đợi đấy.
- Thế định bao giờ mới gọi? "Lợi dụng" tình cảm của người ta rõ là lâu rồi mà vẫn không cho người ta lên chức à?
- Haizzz, bệnh quá.
- Này, tôi là đang kiềm chế lắm đấy, đừng có nói lung tung là ăn thịt luôn đấy.
- Thôi, trật tự rồi đi rót thêm cafe đi.
- Gọi bằng anh đi rồi đây rót cho.
- Haizz.... (lườm mắt, giơ chân đạp cho phát)
Cứ thế, đến lúc MInh được thả ra cho về, thì Thắng đã phải hôn cô thêm 2 cái nữa. Cậu ta vẫn thế, như một cậu thanh niên mới lớn lần đầu được yêu, cứ quấn quýt bên Minh dù biết cô đang lấy cậu làm chỗ dựa, để lấp chỗ trống trong trái tim. Không biết lúc đó, Thắng có đang nuôi hi vọng một ngày MInh sẽ li dị hẳn chồng và dành tình yêu cho cậu hay không, nhưng Minh thì vẫn chưa nghĩ đến điều đó.
Tháng 9 tới, lại một mùa tựu trường với bao sốt sắng, hi vọng Minh dành cho con trai thân yêu. Sóc con được mẹ cho chuyển trường về gần nhà ông bà ngoại để tiện đưa đón. Mỗi sáng chiều, ông lại lôi chiếc xe đạp mini cũ kĩ mà Minh đi từ hồi học đại học chở Sóc tới trước,rồi lại đón về nhà giúp cô. Còn bé Miu thì được bà ngoại và bà dì ế chồng đảm nhiệm. Dù CV kinh doanh bận rộn, nhưng ông bà nhất quyết không chịu nhường quyền chăm sóc cháu cho ai hết, kể cả Minh. Cô chỉ việc cho Miu ăn và dạy Sóc học vào buổi tối, rồi 3 mẹ con đi ngủ.
Minh cũng quyết định đi làm trở lại, cô nộp hồ sơ vào làm trợ lí dự án cho một cty nk và pp các máy móc công trình. Mức lương thì không cao hơn cty cũ, nhưng lại gần nhà và không yêu cầu đi công tác. Cô vẫn đều đặn tham gia tập gym và cafe với bạn bè vào cuối tuần.
Về phần chồng Minh, mỗi tuần, anh qua nhà chơi và ăn cơm với các con 1-2 lần. Minh không muốn ngăn cản sự quan tâm của anh dành cho các con, vì với cô, được nuôi chúng là một điều may mắn, trong trường hợp này, người thiệt thòi là anh và con. Vì cô ở nhà riêng, ông bà ngoại cũng không giáp mặt anh để gây khó dễ, vậy nên có đk là anh cố gắng quá chơi. Minh vẫn đối xử với chồng một cách bình thường nhất có thể trước mặt các con, thế nhưng cô không ngờ, cu Sóc đã nhận thức được sự xung đột giữa cô và anh. Trong một lần cả nhà ngồi chơi sau bữa ăn tối, con trai Minh hồn nhiên nói:
- Mẹ ơi, mẹ có bạn trai đi mẹ.
- Sao con lại nói thế?
- Như ở phim Hàn Quốc mà bà ngoại và dì H hay xem í. Nhá, cô này có chồng rất hư, rồi ông giám đốc gì gì đấy bảo hãy để ông í là bạn trai của cô í mẹ ạ.
- Thế ông giám đốc có tốt với cô í không?
- Có. Ông í mua cả nhà cho cô í cơ.
Chồng cô nghe thấy vậy, liền gọi con trai lại gần rồi dùng giọng thỏ thẻ nhất có thể để hỏi:
- Sao con lại muốn mẹ có bạn trai?
- Tại bố đánh mẹ, làm mẹ khóc đấy, bạn trai sẽ làm cho mẹ hết khóc.
- ......
- ......
- Con có biết mẹ có bạn trai, thì mẹ sẽ chuyển đến sống với bạn trai không? Như thế, bố sẽ không ở với mẹ và các con nữa.
- Không, mẹ chỉ đi chơi với bạn trai thôi, rồi mẹ lại về nhà mà.
- Không phải đâu, mẹ sẽ đi luôn.
Sóc sợ hãi chạy về phía mẹ, nó có vẻ rối rít lắm:
- Mẹ ơi, mẹ sẽ đi luôn với bạn trai à mẹ.
- Mẹ sẽ mang con và em đi theo có được không?
- Thế còn bố?
- Không cho bố đi theo.
- Ứ vào, con muốn bố ở với mẹ cơ.
- Bố không ngoan mà.
- Con sẽ bảo bố ngoan nhé.
- Uh.
Minh nghẹn lòng không nói nên lời, cô cứ UH bừa đi để Sóc an tâm mà dừng ngay những câu hỏi dài bất tận. Nó giống cô ở điểm cái gì cũng phải hỏi cho tới cùng, phải phân định cho rõ ràng, hoặc cô phải trả lời cho thỏa mãn mong mỏi của nó, hoặc là cô phải nghe nó "tại sao" mãi không thôi. Cả anh và Minh đều không nói với nhau câu nào, những lời nói của con trẻ tuy ngây thơ nhưng lại là hàng nghìn mũi dao đâm vào lòng trắc ẩn của người lớn, khiến cô day dứt khôn nguôi. Còn anh, anh nghĩ gì? anh cảm thấy ra sao? Anh có biết mình đã rất ích kỉ với các con không? Những vui thú phù phiếm cho bản thân liệu kéo dài được bao lâu mà anh nhất quyết phải chạy theo như vậy?
Tối nay anh tới thăm các con với phong thái cực kì bóng bẩy, giống như anh vừa mới "tuốt lại vẻ đẹp trai" vậy. Minh phải công nhận là dù đã 34 tuổi, mà trông anh chỉ như 27-28 mà thôi. Minh của 21 đã yêu anh của 24 một cách điên cuồng một phần cũng vì vẻ đẹp trai này. Anh gọi điện hăng hái nói là để anh đi chợ, nấu cơm, mấy mẹ con cứ tắm rửa rồi đợi anh thôi. Minh không ngạc nhiên lắm, vì dạo gần đây anh có vẻ năng nổ giúp đỡ cô rất nhiều. Cô chỉ nghĩ, anh muốn chuộc lỗi với hai con mà thôi.
Anh nói rằng sẽ ở lại đọc truyện và cho con trai đi ngủ rồi mới về, còn cô thì lo nàng con gái. Minh nói không cần, nhưng anh nhất quyết ở lại. Sau khi cho con ngủ xong, anh xuống phòng khách vì biết Minh đang đợi ở đó để đóng cửa khi anh về. Minh đứng dậy, đinh với tay lấy chiếc chìa khóa thì anh chạy đến ngăn lại.
- Hôm nay cho anh ở lại đây được không?
- Để làm gì?
- ......
Không nói không rằng, anh ôm lấy hai vai cô từ phía sau, cúi xuống hôn lên cổ rồi xuống vai cô. Người Minh bất giác run lên, cái người đàn bà bị chồng bỏ chồng chê cả hơn một năm nay, tự dưng lại được bàn tay từng quen thuộc ôm lấy, bờ môi từng vấn vương mơn trớn trên cơ thể, thì không khỏi thấy đam mê trỗi dậy. Minh đứng im, nhắm mắt, mặc cho anh hôn lên tai lên gáy cô, bàn tay anh luồn xuống ôm lấy eo cô. Minh giật mình khi bàn tay ấy đặt lên ngực và lần cởi cúc áo. Những hình ảnh anh ôm hôn Q.A ùa về, những tưởng tượng ái ân giữa anh và cô ta mà Minh từng cố gắng xua đuỏi thì này lại tràn ngập trí ốc khiến cô bừng tỉnh, gạt phắt tay anh ra.
- Anh đi về đi.
- Không....
Anh quay cô lại, ôm chặt lấy, thô bạo hôn môi cô một cách điên cuồng. Minh lấy hết sức có thể đẩy anh ta ra, rồi thẳng tay tát vào mặt anh một cái như trời giáng.
- Anh biến đi.
- Em làm sao thế? Anh thực sự muốn em mà.
- Anh còn hỏi làm sao à? Tôi thấy ghê tởm anh. Chỉ vài tiếng trước thôi, anh còn đang ân ái bên cô ta, giờ anh về đây, lại đòi tôi thỏa mãn cho anh sao?
- Không phải.....
- Không phải gì? Hay là cô ta bị stress sau sinh và ko đáp ứng được cho anh?
- .......
- Nói anh biết, tôi cũng cần sex, nhưng tôi không phải là con đĩ. Anh cút ngay đi.
Vừa đuổi, Minh vừa đẩy anh ta ra ngoài cửa và đóng sầm lại. Minh thấy rùng mình ghê tởm chính bản thân mình khi đã để cơ thể mềm yếu trước những khát khao thể xác với con người bội bạc ấy. Minh ngồi bó gối gục mặt khóc ở phòng khách một cách cô đơn và ê chề. Minh cũng chỉ là con người thôi mà, cũng có những ham muốn bản năng, cũng rất "thèm" những ái ân mặn nồng. Thế mà cô lại không thể tìm kiếm điều đó với người chồng được pháp luật công nhận, mà lại để cho người đàn bà khác cướp mất.
Minh thấy ghê sợ con người anh. Tại sao chứ? Anh cần tình dục? Hay là đang cố gắng khiến cô phải yêu anh trở lại vì một mục đích gì chăng? Tiền bạc? Hay anh thương hại cô cả năm nay không ái ân cùng ai? Thà rằng anh nói là muốn cắt đứt với QA và quay về với cô thì là một nhẽ, đằng này..... Trời ơi, cô không hiểu anh là loại người gì nữa. Cô không tin là người đàn ông mà cô đã yêu bằng cả trái tim ấy lại trở nên đớn hèn như vậy.
MỘt tuần liền kể từ hôm MInh nhất quyết ở nhà "tiếp" chồng chứ không đến ăn cơm với Thắng, cậu ta không gọi điện, nhắn tin hay có bất cứ hình thức liên lạc nào. Lúc đầu, Minh nghĩ là Thắng giận cô một hai hôm thôi, rồi thể nào cũng lại rối rít gọi điện cho mà xem. Đến ngày thứ 4 thứ 5 không thấy gì, Minh bắt đầu thấy hơi lo lắng không biết cậu ta có làm sao không, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà Minh muốn lắm mà lại không thể nhấc máy lên gọi Thắng được. Cô trả vờ gọi điện hỏi thăm H.Anh, rất may là không có tin gì về việc Thắng bị ốm hay tai nạn cả. Cảm giác bồn chồn, đứng ngồi không yên, làm việc không tập trung, cầm đt lên xem suốt ngày, chờ đợi một cuộc gọi, thậm chí bấm số rồi lại thôi. Minh nghĩ thế có khi lại hay, cậu ta mà có thể chủ động cắt đứt liên lạc với cô thì cô sẽ đỡ áy náy dù lúc này đây vắng cậu ta là cô đã thấy thiếu thốn điều gì đó lớn lắm rồi. Thất tình đối với cô chẳng có gì là quá to tát nữa, sẽ mau chóng quen dần thôi.Như thế này sẽ tốt hơn cho cả hai, dù sao hai người cũng chẳng đi đến một kết thúc nào đâu mà. Thời điểm này, tình cảm đã lớn dần hơn nhưng cũng chưa có gì sâu sắc, sẽ dễ dàng vượt qua....
Bụng bảo dạ như thế, nhưng Minh vẫn bị mất ngủ, đêm nào cũng trằn trọc chờ đợi đến quá 1h mới đi ngủ. Cô bây giờ không còn thấy nhớ thương chồng, có nghĩ về anh thì cũng là nhớ nhung con người anh của mấy năm về trước, tiếc nuối một thời là người hạnh phúc nhất trên đời, và cảm giác không muốn con bị mất bố đè nặng tâm trí cô mà thôi. Con người ta nhiều khi sống quá nhiều vì quá khứ, hoặc ngóng trông quá nhiều vào tương lai mà quên đi mất hiện tại. Minh cứ nghĩ xa xôi một vài năm nữa, các con cô sẽ ra sao nếu chúng biết bố không còn là chồng của mẹ chúng nữa, chúng sẽ thấy thế nào nếu biết mình có một bà dì ghẻ và em cùng cha khác mẹ? Nếu cô làm tới, lôi kéo anh về với cô bằng được, thì liệu cô có trói buộc được trái tim anh, bước chân của anh, hay lại một hành trình dài mệt mỏi để níu giữ anh chồng gia trưởng ưa hưởng thụ mà không biết ngày nào đó anh có thể lại có một em bồ mới hay không? Lúc đó, cô lại bẽ bàng, lại đau khổ, thì liệu còn có đủ dũng cảm nghị lực mà vượt qua hay lại ngồi đó mà than thân trách phận rằng biết vậy không cho hắn quay lại nữa. Mà nói thực, ngay lúc này đây, anh ta cũng có nói muốn quay lại với cô đâu mà.............
Rengggggggggg. Mải nghĩ, Minh giật mình vì quên ko để điện thoại chế độ rung cho con ngủ. Là Thắng gọi, Minh bất giác thấy hồi hộp, tim rộn ràng nửa vui mừng, nửa run sợ.
- Alo, sao gọi muộn thế?
- Em ngủ chưa? Tôi đang ở trước cửa nhà em nè, xuống đi.
- .......
Minh ném điện thoại, chạy như bay xuống nhà, nhanh nhẹn mở cửa. NHìn thấy Thắng, cô thấy một niềm vui khôn tả, bất giác mắt sáng bừng, miệng cười toe toét. Dù cô không nói gì, không vồ vập hỏi han, nhưng Thắng nhận thấy rõ nụ cười và ánh mắt của cô là sự sung sướng sau một chuỗi ngày lo lắng chờ đợi.
- Cho anh vào nhà không?
- .......
(gật đầu, mở cửa) Những lúc cảm xúc bị đè nén thế này, thường Minh không thể nói được nên lời, nếu có nói ra thì giọng cô sẽ bị lạc đi, mà như thế thì xấu hổ lắm. Cô rất ghét cái tính này của mình, vì nếu ai không tinh ý nhận ra, thì sẽ cho là cô lạnh lùng, kênh kiệu. Rất may, Thắng lại rất hiểu cô ở điểm này. Bước vào nhà, Thắng đứng đợi MInh đóng cửa, rồi cầm tay kéo cô ôm vào lòng. Cả 2 đứng ở đó khá lâu, không nói với nhau điều gì cho đến khi Thắng chủ động mở lời:
- Có ai ở với em không?
- Không
- Không sợ trộm mò vào ăn thịt à?
- Xì... bố mẹ lắp camera chống trộm rồi.
- Sao em lì lợm thế? Nhất quyết không chịu goi điện hỏi anh tới một câu sao?
- Giờ mới biết à?
- Thấy nhớ anh không?
- ........
- Có biết anh chờ đơi đt của em kinh khủng thế nào không hả?
- ........
Thắng hít hà trên tóc Minh, tay cậu ôm chặt lấy vai và đầu của cô áp vào ngực mình, cảm giác như mọi nhớ nhung dồn nén bao ngày qua được thả ra trong cái ôm đó. Minh bất giác cũng vòng tay qua ôm lấy người Thắng, cô nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp, tình yêu thương mà Thắng đang gửi tới.
- A, em ôm anh rồi nhé.
- .....
Thắng khé gỡ cô ra khỏi người cậu ta, nhìn cô âu yếm cười, hai tay ôm hai má, hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi nhìn cô với ánh mắt đắm đuối không dứt. Minh lấy hai tay mình, cầm lấy hai tay Thắng kéo xuống vì không muốn cậu ta cảm xúc quá mà lại hôn cô ngấu nghiến thì chết.
- Sao lại tới muộn thế?
- Anh vừa dưới Hải Dương về, tắm rửa là chạy tới đây ngay.
- Cậu đi gì tới đây?
- Ô tô, đậu ở bãi ngoài kia rồi.
- Đã ăn gì chưa?
- Chưa, đang đói lắm, em có gì cho tôi ăn không?
- Để xem nào....
Nói rồi, MInh đi vào nhà bếp lục tìm tủ lạnh. Nhà cô thì lúc nào cũng sẵn thức ăn, nhưng cơm thì không còn nhiều.
- Có Mì Ý thịt bò, hoặc MÌ tôm kim chi thịt bò, cậu ăn cái nào?
- Mì Ý, thêm một bát kìm chi nữa, chỗ nào cay nhất í.
Hai con của Minh đều thích ăn Mì Ý hơn là cơm, nên tuần nào cũng phải ăn 1-2 bữa Mì. KHi ở với anh, Minh không làm món này mấy, dù sở thích của cô cũng giống các con, vì anh chỉ thích ăn cơm. Lúc nào cũng phải có cơm và thức ăn mặn truyền thống cho anh, dù là sáng trưa hay chiều. Hiếm lắm mới có buổi sáng chủ nhật anh chở vợ con đi ăn phở hay nhà hàng, chắc là đếm trên đầu ngón tay, cô mà có gợi í ra ngoài ăn cho thay đổi không khí, thì anh nói ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh, rồi đủ thứ lí do. Thế nên, có ngày chủ nhật, cô cũng muốn anh cứ đi làm (cv của ngài thuộc lĩnh vực dịch vụ, càng ngày nghỉ càng đông khách) , để mẹ con cô được thoải mái, mà cô đỡ phải lọ mọ nấu cơm.
Minh đứng nấu, Thắng đứng ngay bên cạnh, vừa phụ cái nọ cái kia, vừa hỏi đủ thứ chuyện. May mà nhà bếp ở T1, chứ không thì các con cô sẽ dậy hết mất. Không làm gì thì cậu ta lại ra ôm eo cô từ phía sau, áp mặt cậu vào má cô, thì thầm mấy câu đại loại:
- Nói thật đi, nhớ anh không?
- Hỏi làm gì?
- Anh muốn biết.
- Lắm chuyện quá.
- Không nói là anh cắn đứt môi luôn đấy.
- Haizzzz, dịch ra, có muốn cho nhịn luôn ko?
- Nhịn cũng được, miễn là em có nhớ anh là được.
- Trời ạ, vướng víu quá. Lắm lúc như trẻ con í.
- Người ta vui chứ sao.
........
Không biết Thắng đã trải qua bao nhiêu mối tình, và cậu ta đã thất tình lần nào chưa, nhưng mỗi khi ở bên Minh, Thắng luôn vui vẻ quá mức như một người mới yêu, săn đón nhiệt tình, dịu dàng và không chấp nhặt cô bao giờ. Ăn xong, Minh bắt thắng tự rửa bát và dọn dẹp bãi chiến trường, Thắng vui vẻ làm hết tuy cái gì cô cũng phải chỉ thế nọ nế kia. Cảm giác được chia sẻ, khiến MInh bất giác nghĩ tới 2 chữ "vợ chồng".........
0 nhận xét:
Đăng nhận xét