Khi biết MInh đã đi làm trở lại, Thắng mừng khấp khởi, cậu ta cho rằng như vậy là Minh đã lấy lại tinh thần lạc quan và đam mê kiếm tiền (he he). Cả hai đều rất bận, Thắng phải đi công tác trong Cần Thơ 2 tuần, sau đó lại nằm vùng trên Phú Thọ 1 tuần. Còn Minh thì phải làm quen với công việc mới, rồi chăm sóc 2 đứa con, thành ra chủ yếu 2 người liên lạc qua đt, và lúc nào cũng là Thắng gọi điện. Cứ mỗi lần đi công tác về, năn nỉ mãi cậu mới rủ được Minh đi ăn trưa hoặc ăn tối, mà lần nào cũng vội vôi vàng vàng. Lần nào Thắng cũng phải ôm hoặc hôn Minh một cái, nhưng chẳng bao giờ cậu trách cô sao chỉ đón nhận mà không chịu đáp lại cậu ta. Với Thắng, được gặp, nói chuyện, và quan tâm cô đã là vui rồi. Minh cũng chẳng hiểu tại sao cậu ta lại dở hơi như thế, 2 người bên nhau mà bạn chẳng ra bạn, yêu chẳng ra yêu, chỉ cần biết gặp nhau để trêu đùa, cười nói vui vẻ, truyền cho nhau sự ấm áp qua cái ôm hôn nhẹ nhàng. Cả 2 đều không chờ đợi điều gì cả, họ chỉ cần sống cho hiện tại cái đã.

Vào một ngày T6 giữa tháng 11, Thắng gọi điện cho Minh:
- Tối nay đến nhà anh ăn cơm nhé.
- Có việc gì thế?
- Ko, chỉ ăn cơm thôi.
- Hôm nay không được.
- Sao thế? cuối tuần rồi mà.
- Tối nay, chồng tôi sẽ đến nhà ăn cơm.
- Em có thể từ chối anh ta hnay được không?
- Không được, 2 đứa đều muốn gặp bố.
- Có thể để 2 đứa ở nhà với bố, rồi em tới nhà tôi được ko?
- Không được, còn phải nấu cơm cho mấy bố con mà.
- Một hôm nay thôi không được sao?
- Uh.
- Sao em lạnh lùng với tôi thế?
- Đừng trách tôi.
- Em quá đáng lắm. Anh chỉ muốn.....
- Thôi đừng nói nữa. Tại sao đàn ông các cậu cứ phải nói tôi quá đáng thì mới vui lòng hả? Ngay từ đầu tôi đã nói là đang lợi dụng cậu rồi cơ mà. Cậu chấp nhận điều đó thì hãy nghĩ đến những lúc như thế này. Cả 2 chúng ta đều sẽ bị tổn thương rất nhiều, chứ không chỉ đơn giản thế này thôi đâu. 
-......

Minh biết cô lúc này thật sự là một kẻ tồi tệ, nhưng cô cần Thắng cho mình, và cô cũng cần anh cho các con cô. Li dị hay không, anh và cô cũng chưa một lần nhắc tới kể từ khi anh chuyển tới sống với Q.A. Cô không hỏi gì về cs của anh, anh cũng không tò mò về cs của cô. Nhưng rõ ràng, những lần anh tới thăm, đều chủ động chia sẻ việc chăm sóc con với cô. Tắm táp cho anh con zai lớn, phụ cô nấu cơm, rồi bế con gái nhỏ để cô dạy Sóc học bài. Thậm chí có hôm anh còn lau nhà và phơi quần áo giúp cô. Có những lúc vô thức, cô và anh còn cười đùa bên các con. 

Minh tự hỏi, cứ như thế này có thể lại hay hơn chăng? Nhưng cô sẽ sống kiếp chồng chung đến bao giờ? Cô mới bước sang tuổi 31 thôi (cả tuổi mụ). Còn cả một chặng đường dài phía trước, mà cô thì cũng chỉ là một con người, và cô cũng có những nhu cầu tâm sinh lí bình thường, nhất là sự yêu thương chia sẻ. Ở thời đại nào rồi mà cô lại phải phấn đấu để lấy cái bảng trinh tiết như trong phim tàu? Không thể lấy cái cớ vì con cái....,như thế chẳng phải vô tình đặt áp lực lên con cái hay sao, sau này chúng lớn lên mà không được như cô kì vọng, lại nói là "ngày xưa tao đã hi sinh tất cả vì chúng mày mà chúng mày lại thế nọ thế kia..." hay sao? Các con cô cũng muốn cô được hạnh phúc, chứ chúng không muốn mẹ mình sống cả đời héo hon ghen tị với người tình của bố chúng chỉ vì chúng.

Quan trọng là, trong lòng Minh lúc này, chẳng cái gì là quan trọng cả, chẳng thấy gì là sâu sắc cả. Sau một cú sốc quá lớn, con người ta trở nên vô cảm thế chăng????