Ngày mai là bắt đầu nghỉ tết, chiều nay cty họp tổng kết cuối năm một chút. Gọi là họp thôi, chứ thực ra là chia nhau quà tết, lĩnh tiền thưởng tết, và ăn tiệc ngọt với rượu vang một chút cho vui vẻ. Sếp cũng chúc anh em về nhà ăn tết vui vẻ, không quên nhắn nhủ ai về quê thì nhớ sau tết phải mang quà lên đánh chén. Minh mới vào làm được gần 1 năm, nhưng cô thấy gắn bó với công ty này khá nhiều, đặc biệt là H.Anh và Thắng.
Hôm nay Minh mặc chân váy mầu ghi,áo sơ mi màu đen, nhìn cô mảnh mai hẳn. Tối qua, cô đã tranh thủ đi cắt tóc ngắn nên trông trẻ hẳn ra. Biết hôm nay có tiệc rồi chụp ảnh, nên cô cũng ko muốn mình búa xùa như hôm nào nữa. Dù chuyện gì xảy ra, thì tết cũng đến gần rồi, không việc gì phải ủ rũ trong đau khổ làm gì, đời còn biết bao nhiêu cái để chiêm ngưỡng và hưởng thụ.
Cô mạnh dạn đi cụng li với từng sếp, nói chuyện khá rôm rả với hội "888" của công ty, xong một vòng thì cô cũng đã uống kha khá. Vì chỉ ăn tiệc ngọt, nên khi rượu vào làm dạ dày cô khá cồn cào, thế nhưng có men thì cảm xúc của người ta lại dâng trào. Minh đi ra phía cầu thang bộ một chút cho thoáng, nhưng không mang theo áo khoác để mọi người khỏi chú ý tưởng cô đi về trước. Minh ngồi xuống một bậc thềm, một tay chống gối, ngả đầu nằm ra cánh tay ấy,suy tư một lúc rồi định chợp mắt (lúc nào cũng thèm ngủ) thì có người mở cửa cầu thang bộ. Minh đứng phắt dậy (vì sợ người ta nhìn thấy bộ dạng không ra làm sao), tay còn phủi phủi váy cho khỏi bẩn.
- Em trốn ra đây làm gì thế?
- Trối gì đâu.Sao cậu biết tôi ở đây.
- Lúc nào anh chẳng nhìn theo em. HÔm nay em uống khá nhiều đấy.
- Uh, vui vẻ một chút.
- Có bị mệt ko?
- Hơi cồn ruột thôi.
- Ăn gì không tôi lấy cho nhé.
- Thôi, không muốn ăn.
Đấy, gặp một cái là phải hỏi liên tục, không còn kịp cho người ta phản ứng nữa. Giờ mới nhìn kĩ, hôm nay Thắng mặc complet-sơ mi- quần âu nên chững chặc hẳn lên. Cậu ta khá caonhưng đậm người, Minh đi giày 7cm mà còn cứ phải ngước lên để nhìn. Một tay đút túi quần, người dựa và cửa ra vào thoát hiểm (chắc là để ngăn lỡ có ai vào bất ngờ), một tay Thắng vẫy Minh.
- Lại đây đứng cạnh anh chút đi.
- ...lại bắt đầu đấy...
Minh lườm tinh nghịch rồi nhìn đi chỗ khác, thấy ngượng ngùng và má hơi ửng lên. Thắng hôm nay bạo dạn, chẳng cần phải hỏi nữa, vươn người cầm tay Minh kéo lại gần, theo tư thế cả 2 cùng dựa vào cửa. Thắng hơi nghiêng người sang phía Minh hỏi cô với giọng cực kì khêu gợi:
- Anh hỏi này, em có biết tại sao 2 bàn tay con người lại ngược nhau không?
- ....????.....(hình như cái này đọc ở đâu rồi í)
- Vì phải ngược nhau thì mới có thể đan tay vào nhau như thế này.
Nói xong, Thắng lồng tay cậu ta vào tay Minh, nắm chặt, khiến cô không kịp phản xạ. Minh cố giằng tay thì lại càng bị Thắng nắm chặt.
- Bỏ ra đi.... (giọng hơi có phần nũng nịu)
- Một lát thôi. Mai nghỉ tết rồi, sẽ hơn một tuần ko gặp nhau đấy.
- ......
Minh cố gắng nhìn đi chỗ khác, cô như đang bị thiêu đốt bởi ánh nhìn và cái cầm tay của Thắng. Lúc này, cô không gồng cứng người lên nữa, mà thả lỏng tay mình trong tay Thắng, lưng dựa vào cánh cửa, còn tay kia để sau lưng. Chân đứng chân chống mũi giầy. Miệng thì hơi cười nhẹ nhàng có phần e thẹn.
- Ra tết, anh sẽ ra chung cư ở.
- Tại sao? ko ở với bố mẹ nữa à?
- Uh, bố mẹ cũng đi suốt mà, có khi cả tuần anh ko gặp.
- Ở nhà bố mẹ chẳng tiện à?
- Anh thích ở trên cao, mọi thứ cùng 1 tầng cho tiện. Căn này đẹp, không ở là bố mẹ lại đòi bán đi.
- Ở một mình à?
- tất nhiên.
- Thế ăn uống thì sao?
- Tự lo thôi, ăn uống đơn giản mà.
- ..........
Cô thấy vui vui khi Thắng chia sẻ một chút cuộc sống riêng tư của cậu ta với cô. Bình thường chỉ nói chuyện cv, không thì cũng chuyện lung tung, chứ hầu như cô và Thắng chưa bao giờ thân mật nói chuyện riêng tư cá nhân cả.
- Ra tết đến nhà anh chơi nhé?
- Xì...
- Sao lại bĩu môi?
- Tự dưng đàn ông con trai lại rủ một mình đàn bà con gái tôi tới nhà, chẳng cười cho.
- Cười gì mà cười, tôi ăn thịt em chắc?
- Mấy tuổi mà đòi ăn thịt tôi? ha ha
- Em thách tôi đấy nhé.
- Uh, thử xem ......
Minh vừa dứt câu, bất chợt thắng quay sang cúi xuống, hôn lên môi cô, khiến Minh giật mình đứng sững người, tay cô bất giác nắm chặt, và cảm giác có mồ hôi ở tay. Tim cô đập dồn dập. Cái hôn của Thắng không chỉ thoảng qua, mà cậu ta hôn thực sự,rồi để mặt mình ở gần mặt cô một lúc thật lâu. Minh cảm nhận hơi thở của Thắng thoảng mùi rượu vang, quện lẫn với mùi nước hoa thoang thoảng khiến cô khá ngất ngây. Có vẻ như 2 người hôm nay đều biêng biêng vì rượu , và họ đều thả lỏng bản thân quá mức cho phép.
- Tại em thách anh đấy nhé. Lần sau nhớ là đừng có thách đố đàn ông nha.
- ..........
Minh ngân ngấn nước mắt, cô không hiểu đây là giọt nước mắt gì nữa, một chút rung động, một chút sợ hãi, nhưng lại có thêm phần hạnh phúc xa xăm mà cô nghĩ sẽ chẳng được bao lâu.
- Sao lại khóc?
-........
- Giận anh hay là hạnh phúc?
- .......
Thắng ôm Minh áp vào ngực anh và cô không còn đầy anh ra nữa. Cô chẳng còn quan tâm là có phải mình đang ngoại tình hay không, cô chỉ muốn mình cứ đứng thế này, trong vòng tay Thắng, để cậu ấy truyền cho cô sự ôm ấp , che chở.
Minh không hiểu lúc này tình cảm của cô dành cho Thắng là gì? Khi Thắng đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô, Minh đã thấy tim mình đập rất mạnh, nhưng khi Thắng ôm lấy cô, thì cô chỉ cảm thấy một nơi yên ổn, ấm áp mà cô muốn dựa vào. Về đến nhà, Minh cũng không bị nụ hôn và cái ôm ấy vương vấn quá nhiều trong tâm trí, cô cũng không cảm thấy nhớ Thắng da diết, có chăng là thấy đỡ chới với hơn trong cuộc hôn nhân trên đà đổ vỡ này. Sự quan tâm của Thắng không khiến cô xốn xang đến mức muốn mau chóng li dị với chồng, mà nó lại cho cô thêm động lực để chịu đựng cuộc hôn nhân này. Cảm giác nó mang lại cho MInh là "anh không yêu tôi, nhưng không phải là tôi chẳng có ai thương mến cả", thế nên cô lại càng trở nên tự tin trước chồng.Ngày trước, anh còn quan tâm đến cô, còn lãng mạng với cô gấp mấy lần Thắng bây giờ, vậy mà anh còn phản bội cô, vậy thì với Thắng, liệu được bao lâu. Nhưng hiện tại, cô vẫn coi tình cảm của Thắng, như là một chỗ dựa cho cái tinh thần rệu rạo này của mình. Liệu có phải cô đang lợi dụng tình cảm của Thắng? Như vậy chẳng phải cô rất quá đáng với cậu ta sao.
Nếu bây giờ cô là Minh 21 tuổi ngày trước, có lẽ cô sẽ vồ vập với Thắng rồi, nhưng giờ Minh đã 30 cô cảm thấy tình yêu là cái gì đó xa xỉ chỉ dành cho tuổi trẻ, một người mang trong mình quá nhiều mối lo toan như cô, tình yêu trở nên rất đỗi bình thường. Cô cần một người chia sẻ cuộc sống với mình cho bớt mệt mỏi, hơn là một người nói những lời yêu thương ngọt ngào.Minh cũng không hiểu Thắng đang chờ đợi gì ở mối quan hệ nửa vời như thế này với cô? Cậu ta đâu phải người ngốc nghếch , lụy tình, hay bất chấp tất cả vì cá nhân đâu. Thế nhưng, Minh cũng chẳng để cho mình suy nghĩ nhiều về điều đó làm gì, phụ nữ 30 có phải là quá lạnh lùng ko??????
Chưa có cái tết nào trôi qua mà nó lại nặng nề như năm nay. Cả gd Minh vẫn về quê chồng từ 28 tết cho đến tận mồng 4 mới ra HN để đi chơi họ hàng nhà ngoại. Bố mẹ chồng và vợ chồng cậu em trai chồng có lẽ cũng nhận ra sự khác lạ của vc Minh, nhưng không ai nói gì cả. Minh nhìn họ, cô thực sự quý mến những con người này, dù chồng cô thật tệ với cô, nhưng họ thì không. Bố chồng Minh rất quý cô con dâu tiểu thư TP nhưng về quê lại vô cùng giản dị, ít nói nhưng không kênh kiệu, có tiền nhưng không khoe của, lại chịu khó mua sắm đồ đạc cho bố mẹ. (mọi người ở quê nói thế, ko phải ý kiến chủ quan của chủ top đâu nha), có gì cũng cứ dành con dâu cả đầu tiên đã. Mẹ chồng Minh thì chăm chút cho cô và các con từng tí một, không bao giờ trách móc hay gọi cô dậy sớm, cũng chẳng bao giờ yêu cầu cô phải lọ mọ làm cơm cúng ngày tết, chỉ cần cô quản lí chăm sóc 2 đứa tiểu yêu là được rồi. Cậu em chồng Minh đặc biệt thích chị dâu, chẳng hiểu sao khẩu vị cậu ta lại hợp với mấy món dở hơi mà MInh nấu, cứ bắt vợ phải học để nấu cho mà ăn. Minh suốt ngày phải mắng nó trước mặt em dâu để cho nàng đỡ tủi thân, rồi quan tâm đặc biệt tới nàng và cháu bé mới sinh. PHụ nữ sau sinh thường rất nhạy cảm mà. Những con người này, cũng đã cùng cô ăn 6 cái tết rồi, năm nào cũng đốt pháo hoa tưng bừng. (Đừng ai báo công an nhé). Nếu họ biết tình trạng hôn nhân của vc cô lúc này, chắc chắn là họ sẽ buồn và thất vọng lắm.
Em dâu gọi Minh vào buồng và hỏi nhỏ:
- Chị với anh N dạo này làm sao thế?
- Có sao đâu?
- Chắc chắn là có, anh ấy có lỗi gì với chị à?
- Ko có đâu em, em tưởng tượng rồi đấy.
- Xì, .... Em còn không hiểu tính chị chắc.
- Haizzz, cô lắm chuyện quá, lo mà chăm con đi.
Bố mẹ chồng đặc biệt tự hào về chồng cô. Trong 3 anh em, chẳng ai được học hành tử tế, 2 người thì chỉ làm công nhân rồi, còn mỗi mình chồng cô là thoát li được, lại lấy vợ rồi có nhà có cửa ngoài TP. Bây giờ họ mà biết, thì họ sẽ sốc lắm, sẽ buồn tủi lắm, xấu hổ với họ hàng làng xóm, sẽ già đi rất nhanh cho mà xem. Càng nghĩ, cô càng thấy đau lòng và phẫn nộ về anh. Sao anh ích kỉ mà không nghĩ tới những người thân thiết của mình thế này cơ chứ. Anh mà xấu mặt, thì họ cũng biết ngẩng lên mà nhìn ai ở vùng quê này nữa, rồi họ biết thanh minh như thế nào về những lời khen ngợi họ vẫn dành cho anh mỗi khi nói chuyện với hàng xóm láng giềng. Thật là, chỉ muốn đập cho phát.
Ăn tết xong, ra TP, Minh chủ động gọi chồng ra nói chuyện. Cô cố gắng tạo một bầu không khí như bạn bè, để chồng cô không cảm thấy áp lực.
- Cô ấy có nói với anh là đi gặp em chưa?
- Rồi
- Vậy cô ta quyết định làm sao?
- Anh cũng không biết, chỉ sợ cái thai to quá thôi.
- Nếu cô ấy sinh con, anh nghĩ cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ đi tới đâu?
- Em có thể chấp nhận anh không?
- Em sợ là không. Anh đang có tình cảm với cô ta, mà lại thêm mối ràng buộc là đứa con, em không đủ vị tha để sống tiếp với anh đâu. Em không phải là phụ nữ giống thế hệ các mẹ các dì của chúng ta.
- Anh biết tính em. Em cũng hiểu anh không phải là người si mê tình cảm tới mức muốn vứt bỏ gia đình mình. Nhưng bản thân anh lúc này cũng không biết phải làm sao.
- Đối mặt với nó anh ạ, chẳng còn cách nào khác đâu.
- Anh chỉ lo cho bố mẹ 2 bên, các con của chúng ta thôi.
- Bố mẹ em, em sẽ nói. Còn anh phải đi nói với bố mẹ anh.
- .......
Hai tay nắm chặt để lên hai chân, đầu anh cúi xuống, dáng vẻ anh lúc này thực sự là thê thảm, bất giác, Minh thấy trong lòng nổi lên một mối thương cảm. Cô muốn ôm lấy đôi bờ vai này mà động viên, mà nói rằng "hãy dứt khoát với cô ta và quay về với em đi, chúng mình hãy làm lại từ đầu, em chấp nhận là anh có con riêng bên ngoài, miễn là anh quên nó đi và toàn tâm toàn ý với em và các con.", nhưng rồi cô không làm được. Sự khinh bỉ anh trong lòng cô vẫn còn, nỗi đau của cô chưa vơi bớt, cô khó mà có thể vị tha cho anh lúc này.
Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ tết, Minh gọi Thắng lên quán cafe tầng thượng để nói chuyện, cô muốn dứt khoát với Thắng, để khỏi suy nghĩ quá nhiều.(quán cafe có 1 nửa là ngoài trời che ô, một nửa là trong nhà). Ngồi nhâm nhi li cafe, nhìn ra ngoài, mưa xuân bay nhè nhẹ, Minh nghĩ xem nên nói với Thắng thế nào. Sau cuộc nói chuyện này, có thể cô và Thắng sẽ không còn vui vẻ với nhau như trước nữa, nhưng ít ra, cô cũng không phải mang cảm giác áy náy với cậu ta.
- Hôm nay, sao em lại chủ động gặp riêng anh thế?
- ......
- Có việc gì à? Anh thấy sợ sợ đấy.
Minh nhìn thẳng vào Thắng, có vẻ nghỉ tết mấy ngày mà Thắng lại hơi gày đi,chắc là do uống rượu nhiều quá. Cô muốn hỏi cậu ta xem ăn tết có vui không, bố mẹ cậu ta có về VN ăn tết cùng ko? Có đi du lịch ở đâu trong dịp lễ ko? Nhưng cô không thể hỏi được. Cô không cho phép mình tạo không khí thoải mái thân mật với cậu ta hơn được.
- Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nhé.
- ......??????
- Tôi không biết tình cảm cậu muốn gửi gắm đến tôi qua nụ hôn và cái ôm hôm nào là gì, nhưng tôi phải nói là tôi đang lợi dụng cậu.
- ......
- Trong một phút giận dỗi chồng,tôi đã để mình quá thoải mái với cậu. Thế nên cậu đừng nghĩ rằng tôi cũng có tình cảm gì với cậu.
- ......
- Để tránh hiểu lầm có thể xảy ra, tôi mong từ hôm nay, chúng ta hãy tránh mặt nhau. Như thế sẽ hay hơn.
- ......
Nói một thôi một hồi, Minh dừng lại, và khá ngạc nhiên trước thái độ bình thản của Thắng. Cậu ta vẫn chậm rãi uống cafe, mặt tỉnh bơ, hơi cười nhẹ và tự tin nhìn Minh, cái nhìn như xoáy vào tâm can cô, khiến cô bất giác chột dạ, không hiểu cậu ta đang nghĩ gì, cô thực sự không đoán được là Thắng đang nghĩ gì trước những lời có phần nhẫn tâm mà cô nói.
- Em nói hết chưa?
- .......
- Thứ nhất, em nghĩ là mình đủ thông minh để lợi dụng tôi sao?
- .......
- Tôi nói em nghe, tình cảm của tôi là gì đến bản thân tôi cũng chẳng hiểu đây này. Em nhìn lại mình mà xem, xinh đẹp thì chắc chắn là không rồi,thông minh thì ở mức vừa phải thôi, ăn nói thì không dịu dàng khéo léo, gia cảnh thì lại chồng con đề huề rồi. Thế nhưng tôi chẳng biết tại sao lại cứ bắt mình phải quan tâm tới em đấy.
- .......
- Tôi biết là mối quan hệ của chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu cả, nhưng lúc nào cũng nghĩ mình phải làm gì đó để em thật vui và cảm động. Có thể đó là bản năng của đàn ông chăng?
- .......
- Em không thể cứ thế mà đón nhận sự quan tâm ấy được sao? Tôi có đòi hỏi gì em thêm đâu mà em sợ?
- Không, tôi không làm thế được. Cậu thử đặt vào địa vị của chồng tôi mà nghĩ giùm xem, anh ta sẽ nghĩ gì khi vợ mình đón nhận tình cảm của người đàn ông khác? Bây giờ có chăng, là cậu đang thấy có cảm tình với một người phụ nữ có nét gì đó tương đồng với sở thích của cậu thôi, điều đó sẽ hết ngay khi cậu đối mặt với cơm áo gạo tiền và con cái. Hãy nghĩ sâu xa về điều đó.
- Được thôi, nếu em nhất quyết muốn chúng ta không thân thiết với nhau nữa, tôi sẽ làm như thế. Nhưng chắc chắn, khi thực sự muốn và thấy cần, tôi vẫn sẽ quan tâm tới em.
- Cậu đừng như thế nữa được không, tôi không đủ kiên nhẫn để khuyên ngăn tử tế với cậu nữa đâu.
- Tùy e thôi, em muốn làm gì thì làm. Tôi đi trước, em tự thanh toán tiền cafe.
Chưa kịp cho Minh nói thêm câu nào, Thắng đứng dậy bỏ đi, nét mặt đanh lại. Minh phải ngồi một lúc lâu lắm, cô thấy lòng mình chẳng nhẹ đi tí nào, mà có phần thấy hoảng sợ khi nghĩ rằng mình sẽ mất đi mối quan hệ này. Những lời Thắng nói, nó lại làm cô xúc động, nhưng càng như thế, cô càng thấy mình day dứt. Cả thế giới này sẽ cười vào mặt cô nếu cô nghĩ một người có đk như Thắng, lại đi yêu một người như cô. Không phải cô tự ti, mà đó là sự thật. Gia đình cô không phải là nghèo hèn kém cạnh, tuy không bằng gd Thắng, nhưng cũng có cơ sở kinh doanh riêng, bố mẹ cô cũng có vài ba cái nhà, và nếu cô không lấy anh, chắc chắn bố mẹ đã dành cho riêng cô một chiếc. Thế nhưng vấn đề là cô đã có chồng, lại có những 2 đứa con, ai muốn gánh trên vai một người phụ nữ như thế.
Nếu mà nghe lời Thắng, cứ đón nhận tình cảm "không biết gọi tên" của cậu ấy, thì cô cũng chẳng thấy thoải mái tí nào, cứ phải lén lút, lo sợ mọi người biết được. Dù cô không thấy áy náy gì với người chồng bội bạc của mình, nhưng cô muốn mình phải sống thật đường hoàng, để có thể ngẩng cao đầu mà nhìn mọi người, chứ không phải thập thò yêu đương trong một mối quan hệ không rõ ràng, lại càng không có tương lai.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn vứt bỏ tất cả, ôm 2 đứa con đi một nơi thật xa, tránh mặt tất cả mọi người. Cô không phải nhìn thấy chồng mình nữa, không phải áy náy với bố mẹ hai bên, không phải lo sợ một người tên Thắng buồn vì cô. Cô dư sức có thể lo cho các con có cuộc sống đầy đủ. Cô làm thế là ích kỉ với nhiều người kể cả các con, nhưng cứ thế này, có phải là cô đang ích kỉ với chính bản thân cô không?
Nghĩ thế nào thì MInh cũng không tìm ra được giải pháp. Cô buồn bã thanh toán tiền cafe rồi xuống bàn làm việc của mình. Trước mắt, cứ phải kiếm thật nhiều tiền cái đã, moi thứ tính sau đi.
Nhiều ngày sau đó, Minh cho phép mình không nghĩ đến việc gì nữa cả. Không nghĩ tới chồng cô, cũng không nghĩ tới Thắng. Đi làm thì cô cố gắng tránh mặt Thắng, Về nhà thì cố gắng quan tâm đến con cái thật nhiều. Mà chồng cô vẫn thế, vẫn vắng bóng thường xuyên, về nhà là sẽ có hơi say trong người. Tuy anh không phải là người lướt khướt mỗi khi rượu vào, nhưng anh trầm tính hẳn, ít chơi với các con, phó mặc hoàn toàn cho vợ và cô.
Một người bạn của Minh làm ở PWC, có kể với cô là đang phấn đấu một suất học bổng du học Ireland, Minh đang nghĩ, hay là mình dừng việc để đi du học một thời gian. Tuổi trẻ đã lãng phí rồi, bây giờ con cái cũng hòm hòm rồi, cô có thể làm tiếp những gì mà cô đã bỏ lỡ. Minh gọi điện cho mẹ đẻ để xin tài trợ.
- Con muốn đi du học một thời gian mẹ ạ.
- Mày bị điên à, sao giờ lại muốn đi, con cái vứt cho ai?
- Thì thằng lớn gửi nhà ngoại, còn con bé cứ ở nhà với bà cô và bố nó như bây giờ.
- Vớ vẩn, con thì phải gần mẹ chứ, mày tưởng đi là đơn giản lắm í.
- Bạn bè con đầy đứa có 2 đứa như con rồi, mà cty cho đi tu nghiệp thì vẫn đi đấy thôi.Có đứa còn tự xin học bổng mà đi kia kìa.
- Đấy là chúng nó được công ty cử đi, chứ mày tự dưng nhảy cẫng lên mà đi người ta cười cho í, lại bảo là đú đởn.
- Ôi trời, kệ cái "người ta" nào đấy muốn nói gì thì nói.
- Thế chồng mày nó có cho đi không?
- Con chưa nói, nhưng mà chồng thì có quyền gì mà ko cho đi?
- Ơ hay cái con này, vợ chồng thì làm gì cũng phải bảo nhau, đồng ý thì mới làm chứ.
- Ôi trời ạ, mẹ lắm chuyện quá. Con muốn đi du học và muốn mẹ tài trợ cho con, ngắn gọn thế thôi, mẹ có đồng ý ko?
- Không. Trẻ thì ko đi, giờ già rồi còn bày đặt du với chả học.
- Mẹ thật là, không lúc nào mẹ nói nhẹ nhàng với con được à? Cứ phải phang thẳng vào mặt con thế à?
- Tao thế đấy. Ai bảo mày không về làm cho tao. Nhà thì có công có việc, mày lại cứ đi làm cho người ngoài. Được nhiều tiền thế thì tự kiếm tiền mà đi du học.
- Con tăng xông với mẹ mất. Mẹ có chị dâu kề cận rồi còn gì, sao cứ phải là con?
- Vì mày là con gái tao, mày hiểu chưa.
- Vâng vâng, con hiểu rồi. Thế nhé, con đang bận.
Ôi, mẹ cô là người phụ nữ cứng rắn nhất mà cô từng thấy. Bà nói gì là cô không thể cãi lại được. Chẳng bao giờ cô nói ra, nhưng bà là người mà cô kiêng nể nhất, một tay gây dựng cả cơ ngơi, dù bố cô có đỡ đần khi đã về hưu, nhưng chủ yếu vẫn là một tay bà quán xuyến. Một người phụ nữ phải đứng ra lo kinh tế cho gia đình sẽ trở nên mạnh mẽ như vậy sao? Cô không đựoc như mẹ, tuy trời ban cho cô may mắn là có chút thông mih trong học thức, nhưng với cuộc đời thì cô lại thật khờ khạo. Mẹ rất lo lắng cho cô, lúc nào cũng chỉ sợ con rể bòn rút tiền của cô hay có bồ có bịch. Bà nói rằng mắt chồng cô tuy to đẹp, nhưng cái nhìn nhiều toan tính, lúc tức giận lên thì rất ghê gớm. Nhưng vì yêu anh, cô toàn gạt lời bà nói và bênh anh chằm chặp, nhiều lúc khiến bà tự ái. Giờ mà biết chuyện, bà sẽ mắng cô tám gánh có ngọn cho mà xem. Haizzzz.
VC Minh cứ sống bên nhau như 2 cái bóng song song. Minh thì vừa đi làm, vừa ngày đêm cày tiếng Anh và đọc các tài liệu về kế toán kiểm toán, những nghề đó hiện đang hot. Cô biét sau một thời gian dài đi làm ở cty cũ rồi sinh con đẻ cái, kiến thức của cô đã mai một đi rất nhiều, muốn thăng tiến trong công việc, hay ít ra là kiếm được một công việc luơng vượt trội hơn hẳn thì cô không đủ khả năng. Thế nên cô cứ học, vì trong lúc học, cô quên hết mọi thứ, chỉ nghĩ đến tương lai mà thôi. Một tương lai nếu cô và chồng không chung bước, cô sẽ cố gắng gấp đôi gấp ba để mang lại cuộc sống đầy đủ hơn nữa cho con mình.
Một buổi chiều đầu tháng 3, anh gọi cô ra một quán cafe gần cty cô để nói chuyện. Điểm này thì cô phải công nhận là anh vẫn rất tâm lí, anh luôn hẹn chỗ nào thuận tiện nhất cho cô mà không cần phải hỏi. Bước vào quán, Minh nhận ra một số đồng nghiệp của cô trong đó có Thắng cũng đang la cà ở đây. Minh chào họ, và giới thiệu anh là chồng cô với mọi người. Anh thì vẫn phong thái vô cùng quảng giao, chào hỏi nói chuyện một lúc, cho tới khi mọi người đi hết. Minh nói mọi người về trước, cô nói chuyện với chồng một lát rồi sẽ lên sau.
Hôm nay, nhìn anh có vẻ khang khác, không ủ rũ như mọi ngày, cũng khôg phải hân hoan gì, chỉ thấy có vẻ anh đang dứt khoát một điều gì đó. Minh thấy hơi lo lo, mỗi khi anh tự tin một điều gì trước cô, anh luôn có thái độ như vậy.
- Thời gian qua, vợ chồng mình sống với nhau khá là căng thẳng. Anh biết lỗi là do anh hoàn toàn, đã làm em khổ.
- Anh không phải vòng vo đâu, vào thẳng chủ đề đi.
- Uh. Sau khi nói chuyện với em, QA đã đồng ý để anh đưa đi bệnh viện giải quyết. Nhưng bệnh viện họ không đồng ý làm, QA thì không dám đến các cơ sở tư nhân để phá. Cuối cùng cô ấy quyết định giữ lại đứa bé. Chắc em cũng đoán được việc này lâu rồi đúng không?
- .........
- Bây giờ, mọi quyết định là ở em. Em muốn anh làm gì anh sẽ làm.
- .........
Minh không ngạc nhiên, từ sau tết cô đã nghĩ là QA sẽ không bỏ cái thai nếu cô ta nói đúng tuổi thai của đứa bé. Nhưng khi nghe từ miệng anh nói ra, cô thấy nó cứ chua xót làm sao đó. Cô cũng chưa nghĩ là mình sẽ phản ứng như thế nào khi anh thông báo việc này cho cô, thế nên phải mất một hồi lâu, Minh mới mở lời được.
- Nếu em nói chấp nhận để anh quay về, anh có đoạn tuyệt hẳn được với cô ta không?
- Anh cũng không biết nữa, nếu nói dứt khoát là có thì là anh nói dối em. Nhưng bảo anh không muốn quay về thì cũng không phải. QA còn trẻ, gd cô ấy ở quê nghèo, mà cô ấy kiếm tiền cũng không khá, một mình cô ấy không thể lo cho đứa con được. Nếu anh bỏ mặc lúc này thì đứa trẻ sẽ khổ. Em có thể chờ một thời gian, khi cs mẹ con cô ấy ổn định, anh sẽ chỉ chu cấp tiền thôi.
- Vậy thì thế này đi, chúng ta hãy li thân một thời gian rồi tính tiếp.
Chồng MInh ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ anh không nghĩ là cô chọn phương án này. Minh trong mắt chồng có lẽ là người có thể chịu đựng anh dù bất cứ hoàn cảnh nào chăng?
- Em...sao em quyết định nhanh vậy?
- Ngay từ đầu anh đã phải nghĩ là em sẽ đòi li thân chứ?
- Anh không nghĩ.....Anh nghĩ em sẽ vì các con, vì bố mẹ....
- Đằng nào cũng xấu hổ, đằng nào cũng bị chửi một lần, thà cứ làm luôn cho nhanh.
- Em đinh thông báo cho bố mẹ hai bên luôn á?
- Đúng rồi. Vậy chứ anh đinh tôi im lặng để giữ sĩ diện cho anh à?
- Nếu li thân thì cứ li thân, sau dấy rồi tính.
- Vậy giải thích thế nào với cô B? Anh vác quần áo đi cô í chả thắc mắc ngay.
- Em có thể để anh đi về như mọi khi mà.
- Anh bị điên à? Anh nghĩ tôi là loai gì mà để chồng mình đi về ngang nhiên với con riêng vợ lẽ ở bên ngoài?
- Em thực sự muốn tuyệt tình với anh?
- Anh dung từ tuyệt tình nghe hoa mĩ quá. Li thân rồi sẽ Li hôn. Hoặc li hôn ngay tức khắc. Đấy anh chọn cái nào thì chọn.
- Anh....
- Thôi, tôi không nghe nữa đâu, tôi đi trước đây.
Minh đi như bay ra khỏi quán cafe, cô không lên vp mà bắt taxi về thẳng nhà bố mẹ đẻ. Cô cần gặp mẹ cô ngay lúc này, cô cần bà giúp, cô cần bà phải chửi vào mặt cô để cô tỉnh ra, để cô biết mình quyết định thế đã đúng chưa. Lúc chưa làm thì lo sợ, nhưng khi đã quyết định phải làm rồi thì mọi thứ sẽ bình thản hơn rất nhiều. Bố mẹ cô sẽ đau khổ, nhưng họ thương cô, họ sẽ che chở và bao bọc cô. Một thân một mình, cô không thể chống đỡ được cuộc hôn nhân nhìn có phần rách nát này. Mẹ ơi, con xin lỗi, thực sự xin lỗi nếu quyết định tuổi trẻ của con làm bố mẹ buồn tủi mà già đi vài tuổi, thậm chí vài chục tuổi, nhưng con cần bố mẹ cho con nương tựa lúc này, cho con một lời khuyên để con không quyết định sai. Cứ thế, Minh khóc tu tu trên xe taxi, khiến anh taxi thương tâm đưa giấy cho cô lau nước mắt nước mũi tèm nhem. Nhìn thấy nhà bố mẹ mà MInh mừng khôn tả, cô cảm giác như đang về ngôi nhà thực sự của mình, ngôi nhà mà cô sống vô tư sung sướng suốt 23 năm trước khi lấy anh. Minh đã về nhà thật sự.
Không cần phải kể thêm nữa, ai cũng hiểu giai đoạn tiếp theo khủng khiếp đối với chồng Minh như thế nào. Anh trở thành kẻ tội đồ cho tất cả mọi người nội - ngoại mắng mỏ, oán trách. Bố mẹ chồng Minh, sau khi được ông bà thông gia gọi điện thông báo, đã tức tốc từ dưới quê lên HN để gặp con zai. Vài cuộc họp gia đình được diễn ra, tất nhiên lúc này Minh chẳng hả hê gì, cô chỉ im lặng cho mọi người hết an ủi, khuyên nhủ. BMC thì nói là chỉ coi Minh là con dâu, còn không bao giờ nhìn mặt Q.A. Tuy nhiên đến khi bàn bạc đến đứa trẻ, ông bà lại chùn lại, mặt buồn rười rượi.
Về phần chồng Minh, anh không dám trách cô là tại sao lại nói cho bố mẹ sớm thế. BMC còn không dám về quê, vì sợ con dâu mình nó đòi li hôn ngay thì ông bà không thể cứu vãn được. Minh vẫn đi làm, coi như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người trong cty chỉ thấy mặt Minh lúc nào cũng lạnh lùng, không cười, không nói và trở nên khó gần kinh khủng. Có đôi lần H.Anh hỏi xem cô có chuyện gì, nhưng Minh chỉ nói là không có chuyện gì cả. Cô lúc này không quan tâm ai nói gì, ai nghĩ gì về cô hết. Cô chỉ đang cố thu mình lại, bất cần tất cả, để cho lòng mình bớt day dứt với bố mẹ, để suy nghĩ của cô được sáng suốt. Rõ ràng cô đã quyết định li hôn rồi, nhưng trong tận đáy lòng, cô vẫn muốn giữ cái gia đình này, chỉ là bị vướng mắc bởi đứa trẻ sắp ra đời kia thôi.
Sáng hôm nay, vừa đến cty, đã thấy mọi người tụm năm tụm ba bàn tán gì đó. Minh định không tham gia mà đi thẳng ra chỗ ngồi, nhưng H.Anh gọi giật cô lại.
- Chị Minh ơi, hôm qua anh Thắng đi công trường bị tai nạn ở đó, gãy ta hay sao í, mọi người đang bàn nhau đi thăm, chị có đi không hay là gửi phong bì thôi.
- .......
Suy nghĩ một lát, Minh nói nhanh:
- Chờ chút, chị gửi phong bì.
- Chị em mình chơi thân với anh Thắng hơn, hay tụi mình tham gia đoàn đại diện đi thăm nhé?
- Không, hôm nay chị bận.
Minh nói dứt khoát như thế, nhưng trong lòng cô thì lại có gì đó như lửa đốt. Từ hôm nói chuyện với Thắng xong, cô né tránh cậu kinh khủng. Thắng cũng không có cơ hội để thể hiện điều gì nữa vì thấy cậu là Minh sẽ chạy ùa vào hội con gái, hoặc là rẽ sang hướng khác. Minh đau đầu vì chuyện ở nhà, nên cô không có tâm trí mà nghĩ cho Thắng nữa. Nhưng hôm nay nghe tin cậu bị tai nạn thì cô chỉ muốn chạy đến hỏi han xem thế nào, có đau không, muốn ăn gì không, bố mẹ cậu có ở nhà cs cậu không? Có điều, nếu cô quan tâm như thế, cậu ta sẽ lại có cơ hội làm cho cô phải áy náy, phải day dứt. ÔI tình cảm con người sao lại phức tạp như vậy? Giá như cậu ta không hôn không ôm cô, cứ là cậu em như mọi khi đi, có phải cô không cần kìm nén cảm xúc như thế này. Thà rằng cô thích cậu ta hẳn, hay yêu hẳn đi mà cho phép mình buông thả vào vòng tay ấy. Đằng này, chẳng hiểu cái cảm giác của cô là gì nữa, nửa nọ nửa kia, đến là mệt mỏi.
Gần trưa, Đt của Minh rung chuông, là Thắng gọi.
- Alo
- Em ăn cơm chưa?
- Chưa.
- Đến ăn với tôi đi.
- Không!
- Sao em ác thế? Tôi như thế mà em lại gửi phong bì, chứ không thèm đến thăm tôi à?
- Chỉ gãy tay thôi mà. Đựoc về nhà chưa?
- Về Từ tối qua luôn rồi.
- Bố mẹ có nhà không?
- Không, ông bà đang trong SG.
- Ai nấu cho cậu ăn?
- Cô giúp việc bên nhà bố mẹ.
- Vậy đang ở nhà chung cư à?
- Uh. Đến đây đi. Một lát thôi.
- .........
- Đến nhé, tôi nhắn tin địa chỉ luôn nha.
- Biết thế đã.
Minh thấy run run. Cô vừa muốn chạy đến ngay, nhưng lại thấy sợ điều gì đó. Chung cư không quá xa vp cô, nhưng Minh quyết định đi taxi đến. Cô đang đi gặp một người đàn ông khác ngoài chồng mình vào buổi trưa thế này, thật sự là không đúng chút nào. Nhưng một cảm giác rất lạ len lỏi trong cô khi nghĩ rằng sắp đựoc gặp Thắng, mà lại ở nhà riêng của cậu ta. (Ai là người phụ nữ chỉn chu thì đọc thôi,đừng ném đá cảm xúc của em nhé)
MInh bấm chuông, người ra mở cửa là bà cô giúp việc nhà Thắng mà hồi trứoc tết cô có gặp rồi. Chắc là nghĩ cô đến, nên Thắng từ trong phòng đi ra, tay trái bị bó bột treo trước ngực. Cậu ta cười tươi đầy hp, nụ cười tưoi nhất mà từ trứoc đến giờ MInh nhìn thấy. Thắng hỏi cô giúp việc là nấu xong chưa thì cứ về bên nhà đi,cậu tự lo được. Minh hơi chột dạ, sao tự dưng lại bảo cô í về đi chứ.
Minh ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, lúc này cô mới có thời gian nhìn ngắm căn phòng.Phải nói là nó rất đẹp, cực kì hợp với sở thich của cô. Một cửa kính rộng bằng cả bức tường nhìn ra ngoài, Thắng kê một cái ghế đệm dài ở đây, có gối tựa và một giá sách. Có thể nằm đây vừa ngắm cảnh bên ngoài vừa đọc sách. Vẫn cây guitar và mấy cành hoa lavender để trên giá sách, trông có vẻ hơi lạc tông vì giá sách thì mới mà guitar thì lại cũ rồi.
- Minh ơi,ra đây em.
- Ở đâu đấy?
- Trong bếp.
Nhà này phải rộng đến 200m2 mất. Có đến 3 phòng ngủ,1 phòng bếp, một phòng khách rộng. Minh phải đi qua 3 phòng ngủ mới đến phòng bếp. (Không phải là kĩ sư nên ko biết miêu tả thế nào cho dễ tưởng tượng, tức là ko phải cứ vào nhà là biết ngay phòng bếp ở đâu).
- Đang làm gì đấy?
- Sắp đồ ăn ra
- Ôi, để đấy tôi làm cho.
- Lấy bát giúp anh, cô nấu hết rồi, chỉ việc ăn thôi.
- Ốm mà sao ăn lắm thế?
- Tay thì liên quan gì đến dạ dày. Mà cũng không đau lắm đâu, có phải là dập xương đâu, chỉ là hơi nứt gãy tí thôi.
Thắng thì tỏ ra sung sướng lắm khi Minh đến nhà ăn cơm cùng, còn Minh thì cứ đơ đơ, chẳng cười đùa gì, khiến Thắng nhiều lần tự nói đùa rồi tự mình thấy vô duyên. Ăn xong, Minh pha cho Thắng cốc nước cam, và gọt một đĩa hoa quả để trong tủ lạnh, nói cậu khi nào buồn miệng thì lôi ra mà ăn.
Minh bảo đi rửa bát, nhưng Thắng nói là không cần, tối cô giúp việc sẽ sang làm cho. Cô thấy thế cũng được, đỡ mệt. Trong lúc Thắng lúi húi uống thuốc ,chắc là thuốc giảm đau và kháng sinh, Minh ra phía cửa kính chỗ phòng khách, nhìn xuống quang cảnh bên dưới, cũng khá đẹp. Thắng uống thuốc xong cũng ra đứng cạnh cô.
- Em thấy đẹp không?
- Cũng được.
- Sao không bao giờ em cho ai một lời khen tử tế thế?
- "Được" đã là khen lắm rồi đấy.
- Xì..., tinh vi.
- Bẻ cho gãy nốt tay kia bây giờ.
- Hì......
Thắng ngồi xuống chiếc ghế dài, rồi kéo Minh ngồi ngang lên đùi cậu ta.
- Cẩn thận đau tay đấy.
- Ngồi im đi....
Minh ngồi thả lỏng trên đùi Thắng, hai tay để trên đầu gối, còn Thắng vòng tay không gãy qua eo ,ôm cô vào, áp môi anh vào tóc cô. Minh thấy sao mà bình yên thế, sao con người này cứ làm cô thấy muốn ngả vào mỗi khi ở bên cậu ta. Là vì cô đang đau khổ, nên tìm người lấp chỗ trống, hay bản thân cô có tình cảm với Thắng thật sự?
- Cậu có nghĩ là tôi đang ngoại tình không?
- Có thể đấy. Tôi biết mình sai, nhưng cứ muốn ở bên em.
- Sẽ chẳng đi tới đâu đâu.
- Uh. anh phải làm sao bây giờ?
- Tôi chuyển cty nhé?
- Đi đâu?
- Chưa biết.
- Đừng đi....
Hai người ngồi như thế im lặng phải đến vài phút. Thắng hôn lên tóc Minh, rồi hôn sang má cô và cậu ta đang muốn Minh quay lại để đáp lại nụ hôn của mình. Minh định gỡ tay ra rồi đứng dậy, nhưng không hiểu sao cô ko nỡ rời cái ôm này, nên đành nói đại một câu phá vỡ bầu không khí có phần ma mị mà Thắng đang mang lại.
- Đấy, đấy, lại bắt đầu đấy.
- Xì ....bắt đầu cái gì? Mất cả hứng. (Thắng phì cười)
- Hư là tôi cho ra rìa luôn đấy.
- Ra rìa á..... (Thắng lấy đầu cộc vào đầu cô một cái đau điếng)
- Ái xxxx, chư sao nữa. Bơ luôn đấy.
- Xì.... Em có biết là lúc nào em rất đáng yêu ko?
- Lúc nào chẳng đáng yêu.
- Ai za, tinh vi.
Hai người cứ thế, vẫn vòng tay ôm eo, vẫn cái ngồi ngang (ko phải ngồi đối diện hay cùng chiều nhé), và chọc ghẹo nhau cười nói vui vẻ. Cho đến khi Minh chủ động đứng dậy, đòi ra về dù Thắng cứ nói ở lại thêm lúc nữa. Giá mà có thể cứ vô tư nói chuyện với nhau mãi thế có phải hay hơn không? Để tình cảm lớn lên làm gì rồi mà sợ hãi, rồi mà có ngày phải đau khổ?
Chuyện chị Minh phần 6
Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 06:03
+ Chủ đề liên quan :
Nhập Email Để Nhận Bài Viết Mới
Nhãn:
Sức khỏe
0 nhận xét:
Đăng nhận xét