Gần tết là tinh thần làm việc của ai cũng rệu rã, chỉ muốn ăn chơi mua sắm thôi, cả cái cty của Minh cũng thế, từ sếp cho đến nhân viên, trừ sếp Tổng ra. Kêu gào, quát nạt, dọa dẫm cắt lương thưởng mà lúc nào các sếp cũng thấy chúng nó nhơn nhơn ra. Chỉ còn hơn 1 tuần nữa là nghỉ tết, sếp bảo làm sao chúng em tập trung được? (ha ha). Kế hoạch cuối tuần này là cả cty về nhà Thắng ăn uống. Năm ngoái, một anh bên phòng sale có nhà mới, nên mọi người tụ tập về nhà anh í đập phá, còn năm nay Thắng chủ động mời mọi người về nhà cậu ta. Thắng có 1 em gái, bố mẹ Thắng ngày trước ra nước ngoài sinh sống và làm ăn, khi sinh em gái cậu ta thì cả nhà chuyển về VN. Bố mẹ thắng có xưởng sx, kinh tế gia đình thuộc vào hàng khá giả (ko đến mức gọi là đại gia đâu). Chỉ có em gái Thắng là có máu kinh doanh nên theo nghiệp gia đình, còn cậu lại theo ngày kĩ thuật.
Mấy anh em trong cty tập hợp đi ô tô cty và taxi đến đó, vì tính là xong sẽ thêm tăng 2 nữa, nên đi ô tô cho khỏi gặp tai nạn vì quá chén. Tổng cộng nhân viên cty có gần 30 người, nên bố mẹ Thắng phải sx đưa hết bàn ghế ra ngoài sân, ngồi thành 2 dãy dài trong nhà. Bố mẹ Thắng khá thoải mái, trẻ trung, và tiếp đón bạn bè Thắng nhiệt tình. Minh đặc biệt ngạc nhiên vì thái độ vừa lễ phép , vừa "như bạn bè", của Thắng và em gái với bố mẹ. Nhiều lúc còn thấy họ "cậu" - "tớ" cực kì vui vẻ. H.Anh nói rằng, Thắng vào làm trước MInh được 1 năm, năm ngoái cả cty đi chúc tết một loạt anh em thì có qua nhà Thắng, ai cũng ngạc nhiên vì một công tử con nhà làm kinh tế khá giả mà lại đi học kĩ thuật như cậu ta. H.Anh còn nhớ, lúc đó, vì cty nhiều nhân viên quá, bố mẹ Thắng còn phải lấy chén uống trà ra cho mọi người rót rượu vang nâng li chúc tết. Rồi bố mẹ Thắng hẹn mọi người năm nay phải đến nhà ăn cơm cho thân tính, thế nên mới có buổi chén trùm thế này.
Xong xuôi đâu đấy, đội ngũ 1 xe 16 chỗ, 1 xe taxi 7 chỗ đi trước để tranh phòng ở quán karaoke, Thắng giữ H.Anh , Minh và 2 em nhân viên cùng phòng ở lại phụ giúp dọn dẹp một chút rồi đi xe với cậu ta. Đang bê vài cái bát đũa còn lại ra cho người giúp việc rửa thì Thắng ở trên tầng gọi với xuống:
- Chị MInh ơi lên đây em nhờ chút việc.
- Gì đấy, đang bận, xuống quét nhà đi.
- Nhanh lên, nhờ tí thôi.
- Haizzzz, tầng mấy?
- 3
- Ở gì mà cao thế.
- Ha ha ha, Nó còn đòi ra chung cư ở cho cao hơn đấy.
- Thế ạ, cháu lên xem nó sai vặt cái gì ạ.
.......
Minh lên tầng rồi vẫn còn thấy bố mẹ Thắng và mấy em nói chuyện rôm rả. Cầu thang nhà Thắng thiết kế rộng rãi, các bậc thấp, và được trải thảm hẳn hoi, thế nên Minh đi không nghe thấy bước chân.
- Đâu rồi?
- Ở phòng bên này.
- Định sai vặt gì đấy, ăn no rồi ko muốn làm đâu.
- Ai thèm sai. Vào đây tôi đưa em cái này.
Minh nhìn bao quát phòng của Thắng, bố trí theo phong cách gì chẳng rõ, cô chỉ đặc biệt ấn tượng giàn loa và âm li để ở góc trái căn phòng. Đi thẳng ra chỗ đó, sờ sờ vào cái loa, Minh xuýt xoa:
- ÔI, ngưỡng mộ quá. Tôi chỉ mong mình có một phòng riêng để mua bộ loa khủng như này về, rảnh rỗi là chui vào, bật bất cứ thứ gì thích nghe, rồi nhảy nhót điên cuồng.
- Chẳng có nhà riêng rồi còn gì?
- Nhà bé lắm, cho bộ loa này vào chắc thổi tung cửa sổ mất. (phóng đại lên tí)
Thắng cúi xuống mở một ngăn tủ kính gần đó,Minh nhìn theo thì mắt chữ O, mồm chữ A, cô ngồi sụp ngay xuống bên cạnh,vô duyên chẳng cần hỏi han gì, tay lật giở đống đĩa, rồi liến thoắng:
- Trời ơi, đĩa xịn hay copy đây?
- Xịn đấy bà ạ.
- Nhiều vãi.....
- Muốn nghe đĩa nào lấy về mà nghe
- Xì, nhà làm gì có đầu đĩa.
Đứng dậy đi một vòng quanh phòng, Minh thấy Thắng có một cây đàn guitar để trên nóc giá sách, bên cạnh còn có một cành lavender khô.
- Cậu còn biết chơi cả guitar cơ à?
- Chút chút thôi, trang trí là chính
- Xì...đúng là pê đê
Mải ngẩng mặt lên nhìn, Minh không biết Thắng đang đi đến, đứng ngay đẳng sau Minh, hai tay cậu khoanh lại, đặt trên vai cô (giống như học sinh lớp 1 ngồi khoanh tay trên bàn í)
- Thích nghe guitar à?
- Uh, Nặng quá, bỏ tay ra
Minh hẩy hẩy vai, nhưng Thắng coi như ko nghe thấy gì.
- Có tập bao giờ chưa?
- Rồi.
- Biết đánh bài gì ko?
- Một con vịt. ha ha. Anh hàng xóm tập cho suốt 3 tháng hè mới được đấy.
- Xì, thế mà cũng khoe.
Hai người bỗng dưng ko nói gì nữa, Thắng vẫn chống tay như thế trên vai cô, anh cúi xuống để cằm mình tựa vào đầu rồi đặt môi anh lên tóc của Minh. Thắng có hơi men, chắc tối nay vui quá nên uống cũng khá nhiều. Minh cảm thấy không khí nóng sực lên,cô muốn dừng lại cái giây phút nguy hiểm này nên lấy cùi chỏ tay huých vào bụng Thắng nói đùa:
- Đầu bẩn đấy, tránh xa ra, đừng có lợi dụng
- Xì... cái gì mà lợi dụng, làm như trẻ đẹp lắm í.
Thế rồi cậu rút một tay ra, đưa về phía trước, tay kia vẫn để trên vai cô:
- Cầm lấy nè, tôi muốn đưa em bức ảnh này lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội.
- Gì đấy
Lúc này thì Thắng đặt một tay trên Vai Minh (vẫn tư thế khoanh tay trên bàn), còn một tay đút túi quần, người hơi cúi xuống để đầu cậu ta rất gần với đầu Minh. Hơi thở của Thắng rất nóng bên thái dương của cô, tim MInh dập loạn nhịp, người cô cứng đờ, chẳng biết là đang cầm gì nữa.
- Mở ra xem đi
- Đứng xa ra đi, thế này ai mà tập trung xem được.
- Sao không tập trung được.
- Không biết.
- Tôi làm em không tập trung được à?
- Uh
- Vậy thì quay lại đẩy tôi ra đi.
Minh biết với tư thế này thì cô không nên quay lại một tẹo nào. Cô không sợ Thắng làm gì quá đáng, nhưng chỉ cần nhúc nhích tí thôi là mặt cô sẽ gần mặt cậu ta lắm rồi. Thế nên cô đứng im, tay vẫn cầm cái cái phong bì giống như phong bì đựng ảnh.
- Thôi mà, đừng trêu tôi nữa.
- Tôi có trêu em đâu
- .......
- Là thật đấy. Hôm nay tôi rất vui, em lại đang đứng trong phòng tôi, khác gì thỏ vào hang cọp.
- Xì....thỏ với chả cọp, ko phải dọa.
- Cho tôi hôn một cái nhé.
- .......
- Không thì ôm một cái vậy.
- .......
- Không thì cứ đứng thế này nhé.
- .......
- .......
- Có để tôi xem cái gì đây ko nào?
- Haizzz, đúng là mất hứng.
Thắng đứng lùi sang một bên, dựa vào(mà gần như là ngồi lên)chiếc bàn cạnh đó, khoanh tay trước ngực, chờ đợi Minh mở phong bì. Bên trong là một khung ảnh nhỏ đã cho sẵn một bức ảnh của Minh bên bãi biển. Lúc đó Minh đang đi đi dạo biển cùng mấy em trong cty thì có điện thoại, nghe xong cô đứng ngắm hoàng hôn một lúc. Thắng từ phía sau đã chụp được bức ảnh ngược sáng tuyệt đẹp. Minh xúc động vô cùng, cô nheo mắt cười với Thắng, nụ cười cảm ơn xen lẫn chút hạnh phúc mong manh.
- Thấy đẹp ko?
- Cũng được.
- Cũng đươc cái đầu cô í.
Nói xong, Thắng với tay lấy chiếc áo khoác rồi bảo Minh cùng đi xuống nhà kẻo mọi người đợi.
Giai đoạn gần tết âm lịch, MInh thấy chồng có vẻ bồn chồn, hay cáu gắt với các con, và không còn chú ý đến việc đi tết bố mẹ chú bác nhà ngoại hay các mối quan hệ xã hội quan trọng. Mọi năm anh còn giục cô đi mua đồ để anh lượn một vòng các nhà cho nhanh,nhưng năm nay thì anh mặc kệ, cô muốn mua sắm gì, tết những ai thì tự lo, khi nào chuẩn bị xong, anh lấy ô tô chở đi một vòng. Mặc dù đã 2 tháng kể từ cái ngày cãi nhau sau khi con gái Minh đi viện về, cô vẫn không thấy anh thay đổi là mấy. Chỉ thỉnh thoảng thấy anh lo lắng, trầm ngâm, chơi với con mà tâm hồn để trên mây, cô cũng không thắc mắc nhiều. Nhưng hôm nay thì lạ lắm, anh gần như cuống hết cả lên.
- Hôm nay anh làm sao thế? Anh cứ như thế các con sẽ sợ đấy.
- .........
- Có việc gì cứ nói ra xem em có giúp được không?
- Anh....., chẹp......
- Liên quan đến tiền bạc à?
- Không......
- Người ốm đau ở đâu à?
- Không, chuyện này nói ở nhà không tiện.
- Vậy tí nữa xuống dưới công viên (tầng 1) nói nhé.
- Uh,
Minh chủ động giảm số lượng bài tập để cho con học thật nhanh, rồi cho con đi chơi với bạn hàng xóm.Cô dặn bà cô cho con gái ngủ trước, rồi cho thằng lớn uống sữa đánh răng đi ngủ giúp cô. Còn cô chủ động gọi chồng đi nói chuyện. Mặt anh đầy vẻ lo lắng, bồn chồn, khiến cô cũng sốt ruột theo.
Hai người đi song song dạo quanh công viên liền kề tòa nhà chung cư , cô im lặng chờ đợi để anh thoải mái nói ra khúc mắc trong lòng, nhưng chỉ thấy anh thở dài mãi. Cũng lâu rồi anh và cô không đi bộ như thế này. Cô nhớ là lúc cô mang bầu zai lớn, tối nào anh cũng bắt cô đi bộ cùng anh cho dễ đẻ, rồi lúc về là bồi bỏ bát cháo tim cật hay bát phở cho ấm ruột. Nhưng từ khi con zai ra đời, anh đã không còn lo lắng xem phải bồi bổ cho cô cái gì (có lẽ vì cô béo ra trông thấy, nên anh nghĩ ko cần bồi bổ nữa). Rồi khi bầu con gái nhỏ là lúc kinh khủng đối với cô, nghén vật vã nôn mửa suốt ngày mà vẫn phải cố đi làm. Suốt 9 tháng mang thai, cô phải gửi con zai trên nhà ngoại để em gái cô kèm cặp dạy dỗ cho, cô sụt 5kg ở tháng thứ 3. Còn lại 4 tháng cuối thì mất ngủ triền miên, cô khiếp sợ đến nỗi chỉ muốn nằm ra cho bác sĩ mổ ngay tức khắc. Anh tất nhiên có vui mừng vì sắp có con gái, nhưng lúc đó là giai đoạn chuẩn bị mua nhà nên anh tập trung vào việc đó,phần lớn là cô tự xoay sở, chăm sóc, anh không phải đưa cô đi khám thai hay mua cho cô bất cừ lọ thuốc nào. Cô háo hức vì sắp có con gái, sắp có nhà mới, nên những vất vả đó cũng vơi đi phần nào, và cô cũng chẳng trách cứ anh lấy một lần.
- Anh ơi, nói đi, có chuyện gì thế, chúng mình còn phải về nhà cho con đi ngủ chứ.
- Uh, anh ko biết có nên nói nữa ko. Chuyện này thực sự chẳng ra làm sao.
- NHưng là chuyện gì?
- .......
- Cô ấy có bầu à?
- uh, gần 5 tháng rồi, cô ấy giấu không cho anh biết.
Minh đứng sựng lại,quay sang nhìn anh không chớp mắt, cô có cảm giác như có cái gì vừa xuyên qua người mình, khiến cô không thở nổi. Cô nắm chặt đôi bàn tay đang ở trong túi áo khoác, rồi đến khi không chịu được nữa, cô ngồi sụp xuống đất. Cô không khóc nhưng nước mắt cứ thế rơi ra.
- Anh ơi là anh, sao anh lại để xảy ra chuyện như thế chứ? Em phải làm thế nào với anh bây giờ???? Trời ơi là trời.
Anh cúi xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy vai Minh nắm chặt:
- Anh xin lỗi, thực sự lần này anh quá sai rồi. Em giúp anh với.
Minh không biết cô khóc bao lâu, cô cứ gập người lại mà khóc, cảm giác như cô khóc từ ruột mà ra vậy. Cô không gào lên được, cứ cắn chặt răng, nhắm chặt mắt vò đầu bứt tai, rồi lại há miệng ra mà thở như người chết đuối. Dạ dày đau lên từng cuộn,buồn nôn quá, cô móc họng cho nôn thốc nôn tháo những gì mới ăn được lúc tối. Anh thì sợ hãi vô cùng, chỉ biết đứng bên vỗ vào lưng cho cô dễ chịu hơn, đỡ cô vào vệ đường, chạy đi mua chai nước để cô súc miệng. Đến lúc cô thấy người rét run lên, thì cô đã quá mệt rồi, và chỉ muốn về nhà và lên giường. Anh muốn đỡ cô đi về nhà, nhưng cô gạt tay ra rồi tự lê bước. Cô không thấy tiếc nuối gì anh lúc này, chỉ thấy khinh bỉ, thật sự khinh bỉ con người ấy....
Ngồi giữa trời đông gió lộng như vậy mà khóc,lại không khăn mũ gì, nên có lẽ Minh bị cảm gió rồi. Mệt quá ngủ thiếp đi đến sáng, quên cả pha sữa cho con uống, Minh thấy đầu đau kinh khủng, thái dương bên trái cứ giật giật, người thì mệt mỏi rã rời, rét run lên từng đợt. Cố gượng dậy, vệ sinh cá nhân xong, Minh khoác áo xuống dưới tầng 2 mua cháo cho con và mua thêm cho mình 1 bát. Cô uống một viên giảm đau hạ sốt, Minh rất sợ đau đầu, mỗi lần như thế là cô không thiết tha làm gì cả, nên lúc nào trong nhà cũng có thuốc. Bà cô thấy Minh nhợt nhạt thì nhẹ nhàng nói:
- Mày bị ốm đấy à?
- Chắc con bị cảm thôi. Con nằm nghỉ thêm lúc nữa rồi đi làm, bà gọi bố nó dậy cho thằng lớn ăn uống rồi đi học hộ con, còn con bé cứ để nó ngủ cho đã đi bà ạ, hôm nay cho nó ở nhà với bà một hôm nhé.
- Uh, mày cứ vào ngủ tiếp đi, còn sớm mà.
Bà cô đấy tên là B, cũng từng có một đời chồng và 2 con, nhưng do nguyên nhân gì đó sâu xa mà bà bỏ về nhà ngoại ở một mình, không mang theo đứa nào cả. Mọi người nói một đứa thì đã chết từ lúc bé, còn một đứa bây giờ không nhìn mặt mẹ. Cô rất thương bà, tính bà nóng nảy, có gì thì cứ sồn sồn nói ra, xong lại thôi. Bà rất chu đáo, sạch sẽ, chăm chút cho con cô từng tí một, nên cô rất yên tâm đi làm khi có bà ở nhà đỡ đần. Sống với cô khá lâu rồi, hồi sinh con zai lớn, bà cũng lên đỡ cho mấy năm, giờ lại đến con gái nhỏ. Thế nhưng, chưa bao giờ cô hỏi bà về quá khứ, bà cũng không bao giờ than thở chút gì về chuyện đó. Cô cứ nói bà hãy nhận cô làm con nuôi, để lúc về già bà khỏi tủi thân, bà chỉ cười cười mà không nói gì cả.
Cũng là phận đàn bà, chắc ai cũng có nỗi khổ tâm cả, dù là sống trong nhung lụa, hay cô đơn một mình. Chưa bao giờ cô nghĩ đời mình lại trớ trêu như lúc này, khốn nạn thay cái con người lấy chồng vì hai chữ tình yêu, giờ thì không còn biết trách cứ cái gì nữa, chỉ biết trách bản thân thôi. Bố mẹ cô đều cảnh báo, nhắc nhở, dạy dỗ, khuyên nhủ, quát nạt cô rồi, thế mà cô vẫn cứ đâm đầu vào, giờ thì chính cô lại tự làm khổ mình và bố mẹ. Minh thiếp đi đến tận 9 giờ, có chuông điện thoại cô mới dậy.
- Hôm nay em nghỉ làm à?
- Không, mấy giờ rồi?
- Hơn 9h rồi. Sếp đang cáu um lên đấy.
- Chết cha, thế nhé.
Không kịp để Thắng nói tiếp, Minh tắt vội điện thoại, bật dậy mặc quần áo rồi chạy như bay đi làm. Cảm ơn trời đất rằng cô còn có công việc bận rộn để mà tạm thời quên đi những khổ đau tột cùng mà cô đang phải gánh chịu, chứ mà chỉ ở nhà thôi chắc cô âu sầu mà chết mất. Cô vẫn thường tự hào rằng mình là người chăm chỉ, chịu kiếm tiền và biết hưởng thụ (chỉ là không có thời gian mà hưởng thụ thôi). Thiết nghĩ, tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, họ lạc quan được, họ tự tin được là vì họ có một công việc để làm, một ngôi nhà để sống và một gia đình để chăm sóc. Cô có nguy cơ bị mất đi cái gia đình mà bao năm cô vun đắp, thế nên cô không thể để mất nốt công việc mà nhiều người mơ ước.
Minh tới văn phòng với khuân mặt không thể nhợt nhạt hơn. Bình thường cô không trang điểm mấy, nhưng da dẻ trắng hồng, môi cũng hồng tự nhiên, cô nói trên khuôn mặt cô chỉ được mỗi cái miệng là xinh xắn. Nhưng hôm nay thì mắt cô thâm quầng, sưng húp lên dù không còn đỏ lắm, mặt thì tái nhợt vì cảm, môi bợt ra và thần thái thì phờ phạc. Quần áo chọn vội vàng, tóc tai không chải chuốt,nên cũng không chỉn chu như mọi ngày. Cô đi qua phòng nào là phòng đấy cứ trố mắt ra nhìn, rồi xì xầm hỏi nhau xem chị Minh có chuyện gì mà trông xuống sắc thế. Thắng cũng đã nhận ra sự khác thường này ở Minh. Còn Minh thì xấu hổ không dám nhìn mọi người nữa, đi thẳng đến chỗ mình ngồi, cất cặp sách rồi vào trình bày qua với sếp. Có lẽ sếp cũng nghĩ là cô có việc gì nghiêm trọng, nên chỉ nói qua loa rồi để cô đi làm việc.
Viên giảm đau có vẻ đã hết tác dụng, những cơn đau đầu, đau vai gáy lại tấn công cô lần nữa. Lục tìm trong túi thì mới nhớ là quên không mang theo viên giảm đau nào, cô lấy tiền chạy ra ngoài, định xuống dưới đường tìm hiệu thuốc. Thắng để ý nên cũng ra ngoài ngay sau đó. Cậu ta không cho cô đi vào thang máy, mà kéo ra cầu thang bộ, nơi đó luôn là nơi yên tĩnh để nói chuyện (trừ khi có hỏa hoạn, he he).
- Hôm nay em làm sao thế này?
- Chắc là bị cảm, mệt quá nên ngủ quên mất.
Thắng lấy tay sờ lên trán Minh, mắt cậu tỏ rõ vẻ lo lắng và xót xa:
- Bị sốt từ bao giờ?
- Từ sáng, uống thuốc hạ rồi, mà chắc là hết tác dụng rồi, đang định đi mua mấy viên khác
- Thế thì vào phòng ngồi đi, tôi mua cho.
- .....
Minh hơi lưỡng lự, như mọi khi thì cô sẽ chẳng để ai làm hộ cô việc gì đâu, nhưng hôm nay thì mệt thật. Cô nghĩ nhờ vả một chút cũng không sao đâu, chỉ là đi mua hộ viên thuốc thôi mà.
- Đây, cầm tiền mua hộ tôi hẳn một vỉ panadol extra í nhé.
- Được rồi, tôi có tiền đây rồi.
- Cầm tiền đi, nếu không tôi nhờ cậu đâu.
Hôm nay, Minh vẫn nói câu dứt khoát như mọi ngày, nhưng giọng nói của cô thì yếu ớt vô cùng. Ánh mắt cô cứ cụp xuống chứ không tự tin nhìn thẳng vào Thắng như mọi khi. Thắng với tay, sờ lên má Minh, cậu muốn cô ngẩng mặt lên để cậu nhìn, nhưng Minh né và gạt tay ra.
- Thế sáng nay em đi làm bằng gì?
- Xe máy
- Sao không bảo ox chở đi?
- OX đi sớm rồi
- Sao không bắt taxi.
- Vẫn đi được mà, có chết đâu.
- Tôi không nghĩ em chỉ bị cảm, măt sưng húp như gấu trúc thế kia. Mọi ngày tinh vi thế mà hôm nay dám mang bộ mặt này đến cty cơ à.
- Xì... tinh vi gì đâu.
Minh cười nhẹ. Nụ cười cũng mệt mỏi y như cô lúc này vậy.
- Trưa nay tôi đưa em ra ngoài ăn nhé.
- Thôi, mệt lắm, không muốn đi đâu cả, ăn qua loa rồi tranh thủ ngủ tí.
- Tôi muốn ôm em một lát được không?
- Sao cậu cứ nói những lời như thế chứ. Tôi đã có chồng rồi, cậu phải biết điều đó chứ. Cậu làm thế khiến tôi cảm thấy mệt mỏi thêm rất nhiều đấy biết không hả....
Minh bắt đầu mếu máo, cô không kiềm chế được nữa. Khi cô đang suy sụp vì mối quan hệ với chồng thì Thắng lại cứ ngọt ngào với cô. Cô vừa muốn để cậu ôm lấy, chỉ cần là một cái ôm của một người bạn tri kỉ thôi cũng được, nhưng lại vừa sợ hãi, cô sợ cậu chỉ đùa giỡn với cô, sợ cậu nghĩ cô là con người lẳng lơ bắt cá hai tay rồi coi thường cô. Vì cô muốn cậu ta mãi ở bên cô, làm cho cô vui như từ trước đến giờ, nên không muốn làm gì để mối quan hệ ấy phải dừng lại, cô sợ cậu cứ làm thế thì cô sẽ dựa dẫm vào việc mình đang đau khổ mà ngã vào lòng cậu. Thế mà cậu thì không hiểu cho cô chút nào.
Thắng hơi có phần luống cuống. Cậu tiến lại gần Minh, vòng tay ra sau rồi vỗ nhè nhẹ vào lưng Minh.
- Thôi được rồi, tôi xin lỗi. Đừng khóc. Về chỗ ngồi đi, tôi sẽ mua thuốc.
- Minh ơi, nghĩ cách giúp anh đi, cô ấy nhất định không chịu bỏ cái thai.
- Anh cứ bảo cô ta là ko bỏ thì anh đến đạp cho một phát xem cô ta thế nào.
- Em nói thế mà cũng nói được.
- Ô hay, anh không nỡ ra tay đạp chết đứa con mình thì sao anh có quyền bắt cô ta đi làm cái chuyện đó?
- Em quá đáng thế?
- Tôi thế đấy, anh tự làm thì tự chịu đi.
Chưa bao giờ Minh nói chồng mình bằng cái giọng coi thường đến như thế. Những ngày này, chồng cô cứ lồng lộn lên như con thú , đi thì thôi về đến nhà là đá thúng đụng nia. Cô chỉ nhếch mép cười khểnh, khiến anh ta càng thêm tức giận. Bà cô thấy thế liền hỏi cô:
- Thằng N nó làm sao thế?
- U đi hỏi anh í xem, con chịu.
- Mày là vợ nó thì mày phải hỏi nó xem chứ.
- Ôi, con không động vào tổ kiến lửa.
Minh lúc này thấy chán nản mọi thứ lắm, nhưng cô luôn tỏ ra hả hể với anh. Cô nghĩ lúc này đây là lúc anh đang phải chịu sự trừng phạt cho sai lầm của mình. Cô quá hiểu anh, tính sĩ diện lên đến tận mây xanh của anh ta không cho phép mình làm mất mặt gia đình và bản thân đến thế. Sắp đến tết rồi, anh không biết cô sẽ làm gì, có tung hê tất cả lên hay không.
- Minh ơi, chuyện này, để anh từ từ giải quyết, em đừng để mọi người biết vội nhé.
- Từ từ cho cái thai nó lớn lên, đẻ nó ra, rồi giải quyết nó à?
- Em độc mồm độc miệng thế hả?
- Thì anh chẳng bảo từ từ giải quyết còn gì. Nó đã gần 5 tháng rồi, cái thai lớn quá, có cho tiền bệnh viện nó cũng chẳng dám xử lí cho anh đâu.
- Bây giờ phải làm thế nào? Hay em gặp cô í nói chuyện đi, em vốn nói gì chết đấy mà.
Minh cảm thấy đáng đời anh ta quá, giờ thì lại đi cầu xin Minh nói chuyện với nhân tình đây. Mọi nỗi căm giận của cô giờ trở thành sự mỉa mai đến bẽ bàng.
- Tôi không ngu đâu. Ra đó để nó chửi cho vào mặt rằng ko biết giữ chồng, giờ lại xui nó bỏ thai. Con của mấy người thì mấy người tự đi mà giải quyết.
- E cứ như thế thì cái nhà này nó tan nát mất chứ còn à? Phải cùng anh tìm cách xử lí chứ.
- Xử lí xong rồi sao? Anh thật lòng với cô ta mà? Bỏ được đứa con rồi, an tâm là sĩ diện của anh được bảo toàn, anh sẽ lại ở bên cô ta với ghi chú là lần sau sử dụng BCS cẩn thận hơn à?
- Anh xin em, giờ anh không còn một tí sĩ diện nào trước em nữa rồi. Em hãy nghĩ đến bố mẹ hai bên, và các con của chúng ta nữa. Giải quyết xong, anh sẽ cắt đứt với cô ấy luôn.
Giờ mà có đứa con, thì cô ấy sẽ tìm mọi cách để nhà mình biết, lúc đó thì không còn làm gì được nữa.
- Thôi được rồi, anh tìm địa điểm hẹn đi, tôi sẽ gặp cô ta một lần cho biết.
Chỉ còn mấy ngày nữa là nghỉ tết, bao nhiêu việc phải lo, thế mà Minh còn phải dành tâm trí suy nghĩ xem sẽ nói gì với người đàn bà của chồng mình, nhất là khi cô ta đang mang thai nữa. Chửi sa sả vào mặt ả, hay nói thật ngắn gọn nhưng khiến ả phải đau đớn? Suy đi tính lại, cô quyết định sẽ dùng những lời nói chân tình nhất có thể, Minh muốn lay động sự tự thức tỉnh của cô ta. Minh gọi điện cho Q.A.
- Alo
- Chào em, chị là Minh, vợ của anh N.
- ...vâng...
- Em hơi ngạc nhiên phải không? Chị muốn gặp em để nói chuyện một lát được không?
- Chị có chuyện gì?
- Em không cần lo lắng, chị chỉ muốn gặp em một lần trước khi đưa ra quyết định cuối cùng cho bản thân thôi.
- Nói qua điện thoại được không?
- Không. Em hãy gặp chị, ít nhất đó là sự tôn trọng của em dành cho một người vợ thất bại như chị. Được không em?
- Thôi được, gặp ở đâu ạ
........
Đi gặp người tình của chồng, nói thật Minh không tự tin mấy. Cô nghĩ rằng mình thua người con gái đó, về cả ngoại hình, tính cách và đặc biệt là tình cảm. Chồng cô không phải người thích gái chơi bời sành điệu, thế nên chắc chắn cô ta sẽ là một người con gái phần nào ngoan ngoãn, có chăng là bị chồng cô khéo léo cho vào bẫy tình mà thôi. Anh mà đã tán tỉnh ai, thì chắc chắn người đó sẽ đổ rầm rập. Tính về độ lãng mạng, Thắng còn thua xa anh gấp mấy phần. Nhưng khi là phụ nữ 30,Minh cần tình yêu thể hiện bằng hành động hơn là lời nói, thế nên cô hay cười khẩy vào cách anh galant với những cô vợ hàng xóm hay các học viên. Mà Minh vốn suy nghĩ, nếu chồng cô ngoại tình, thì lỗi phần lớn vẫn là ở anh, thế nên cô không mấy căm giận bồ của chồng.Có thì chỉ là sự ghen tức vì thua kém mà thôi.
- Em ngồi đi. Em uống gì nhỉ?
- Cho e nước cam.
Quả là Minh đoán không sai, hôm nay nhìn rất gần, Minh phải thừa nhận là Q.A đẹp, một nét đẹp chín muồi ở độ tuổi 27 và chưa qua lần sinh nở nào.Cô ta không phải là dạng hiền, nhưng vẫn còn khá ngây thơ. Không phải đợi lâu, đúng tính cách của Minh, cô đi thẳng vào vấn đề.
- Em đang có thai với chồng chị đúng không?
- Dạ, chắc chị biết rõ rồi?
- Uh, chị cũng mới biết thôi. Em quen chồng chị lâu chưa?
- 2 năm rồi ạ.
- Em hiều anh í được tới đâu?
- Em biết anh í là người gia trưởng, sĩ diện, nhưng anh í yêu em thực sự.
- Uh, em thông minh đấy.
- Em muốn trở thành vợ của anh í à?
- ...Sao...chị lại hỏi thế?
- Vì chị thấy anh í nói rằng em nhất quyết giữ đứa bé này lại.
- Em có đòi anh í phải cưới em đâu.
- Vậy em định một mình nuôi con à?
- Có đầy bà mẹ đơn thân vẫn sống tốt đấy thôi.
- Sao em lại có ý nghĩ để con mình ngay từ khi sinh ra đã không có bố vậy?
- Anh í sẽ vẫn có trách nhiệm với con em.
- Thật khờ khạo. Nói thật với em, chị bình tĩnh ngồi đây nói chuyện được với em là vì chị đang khá là mừng rỡ, khi mà chị có cơ hội được thoát khỏi anh ta, nhờ em đấy.
- ......?
- Em hãy nghĩ xem, anh ta có 2 đứa con với chị, mà vẫn dành được rất nhiều thời gian bên em, thì liệu anh ta đã làm tròn trách nhiệm của một người cha chưa, mà em nghĩ là sẽ có trách nhiệm với con em?
- ......
- Không nói đến khía cạnh là anh í còn yêu chị hay không, nhưng trước khi lấy nhau bọn chị cũng có 2 năm yêu nhau thắm thiết chẳng kém gì 2 năm qua với em cả, thế mà chưa được tày gang, anh í đã đến với em rồi, vậy liệu sinh con xong, em có đủ hấp dẫn để níu kéo bản tính trăng hoa của anh ta ko?
- ........?
- Chị bây giờ còn không nhận được 1 đồng nào từ anh ta để nuôi con, vậy em nghĩ anh ta sẽ chu cấp cho em được bao lâu? Anh ta đã mua nhà cho mẹ con em chưa? Đã mua xe đẹp cho em đi làm chưa? ĐÃ mua bảo hiểm cho em sinh đẻ chưa? Hay anh ta chỉ nói em hãy bỏ cái thai đi?
- .......
- Nếu em muốn sinh con, thì hãy cho nó một mái ấm, dứt điểm lấy anh ta bằng được thì thôi, rồi tìm cách mà giữ tình yêu của anh ta cho càng lâu càng tốt khỏi rơi vào tay kẻ khác. Còn chị, chị không ngăn cản em đến với chồng chị đâu.
- ........
- ........
Chuyện chị Minh phần 5
Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 05:58
+ Chủ đề liên quan :
Nhập Email Để Nhận Bài Viết Mới
Nhãn:
Sức khỏe
0 nhận xét:
Đăng nhận xét