- Anh nói thật với em đi, là thật lòng hay chỉ chơi bời qua đường? Em đã nhẫn nhịn 1 năm cho ngày hôm nay, nên bất cứ sự thật nào em cũng chấp nhận được, em chỉ muốn anh tôn trọng em ít nhất là một lần này.
- Anh vẫn luôn tôn trọng em mà
- Em không cảm nhận thấy.
- Em không cần phải tò mò về cô ấy đâu, chỉ cần biết là anh sẽ không bao giờ bỏ vợ con.
- Đừng mang cái câu "không bao giờ bỏ vợ con" ấy ra mà ngụy tạo. Tôi cần anh trả lời đúng câu hỏi của tôi. Tôi sẽ ko bao giờ động vào cô ta đâu mà anh phải lo. Nếu anh và cô ta thật lòng bất chấp tất cả muốn đến với nhau, tôi không giữ anh 1s.
- Sao em cứ phải đi đến cùng nhỉ? Anh nói ra thì em sẽ vui vẻ hơn à?
Minh đứng dậy, hai tay đập mạnh xuống bàn, cô mím môi, nghiến răng, nói từng từ rõ ràng:
- Anh coi thường tôi vừa thôi. Anh còn quanh co, tôi sẽ bước ra khỏi đây, thì anh và tôi đường ai nấy đi, tôi nói được là làm được.
Chắc anh ngạc nhiên lắm, vì chưa bao giờ thấy bộ mặt tức giận này của Minh, và anh rất hiểu tính Minh, một khi đã không cần, cô không bao giờ nuối tiếc. Lúc cô còn nói tức là chưa muốn buông tay. Anh vội vàng đứng dậy, đi sang phía cô, hai tay cầm vào vai ấn cô ngồi xuống.
- Em cứ bình tĩnh đã nào, sao cứ phải cuống lên thế?
- Bỏ tôi ra, đừng có lại gần tôi. Tôi ngồi nói chuyện dc với anh thế này đã là quá bình tĩnh rồi, anh đừng có hèn hạ mà loanh quanh, dám làm dám chịu đi. Tôi có bắt anh phải chọn hoặc tôi hoặc cô ta đâu mà anh phải mất thời gian suy nghĩ thế?
- Được, nếu em muốn biết anh sẽ nói. Anh đối với cô ấy không phải chơi bời mà là thật lòng đấy, em đã thỏa mãn chưa? anh không muốn nói vì ko muốn làm em đau khổ hơn, sao em cứ phải tra hỏi anh bằng được thế?
Minh hơi choáng váng, hi vọng mong manh cuối cùng của cô cũng không còn, ngàn lần cô tự an ủi mình rằng anh chỉ chơi bời qua đường thôi. Minh ngồi phịch xuống ghế, lúc này cô thấy bao nhiêu can đảm để đối chất với anh trôi đi đâu hết, thay vào đó cô chỉ thấy đau đớn vì suy nghĩ thế là cô đã thất bại trong tình yêu này. Lạ thật, tại sao cô không hề khóc lúc này, cô thấy tiếc nuối lắm, muốn cào xé anh , hờn dỗi như một đứa trẻ bị cướp mất đồi chơi đẹp, nhưng cô chẳng thể nói gì, chẳng thể chửi bới anh thêm câu nào. Thất bại rồi thì còn cố mà trách móc làm gì. Có gào thét lên thì chỉ mất mặt thôi chứ anh cũng đã đi yêu người khác mất rồi. Bần thần một lúc, cô quay sang nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và giọng nói êm dịu nhất có thể:
- Tại sao thế anh? Em đã làm gì sai sao? Chúng mình cũng từng rất yêu nhau cơ mà?
- Không phải là anh đã hết yêu em, chỉ là ......
- Là sao?
- Anh không biết nói thế nào cả.
- Không cần dùng từ hoa mĩ, anh cứ lấy những từ ngữ và ví dụ cụ thể để nói xem nào.Em muốn biến rốt cuộc em đã làm gì để anh hết yêu em như vậy.
- Từ khi sinh con, em gần như không nhìn đến anh nữa.
- ........
- Anh biết anh có nhiều tật xấu, nhiều cái sai, nhưng em luôn khiến anh cảm thấy mất mặt trước em, chẳng bao giờ em chịu nhường nhịn mà chấp nhận anh đúng cả. Anh biết mọi thứ anh sai, nhưng là đàn ông, anh rất sĩ diện, em biết điều đó mà cứ phải đi đến cùng.
- ........
- Lúc nào em cũng tỏ ra là "tôi làm được tất, không cần phiền tới anh". Em nhờ anh một hai việc mà anh chưa chịu làm ngay, là em ko thèm nói gì cả, tự đi làm một mình hoặc thuê người về, trong khi anh có thể làm được mà phải đứng đấy nhìn. Anh cảm thấy em coi thường anh, ko cần anh
- ........
- Em cũng cao ngạo lắm, chẳng bao giờ chịu thua anh cái gì, nếu có bị anh gia trưởng lấn át, thì em cũng không bao giờ tỏ ra sợ hãi một tí nào là có cả, cứ im lặng cọi như anh không tồn tại. Ngay như hôm nay đây, nếu là người phụ nữ khác, họ sẽ khóc lóc, van xin anh quay về với gia đình. Còn em, em quá lí trí, em thậm chí còn không thèm lấy con mình ra làm bình phong. Khi anh nói anh thật lòng với cô ấy, em cũng chẳng chửi bới anh lấy một câu. Em nghĩ rằng như thế thì em cao thượng sao? Em làm thế thì anh cảm thấy mình bị em coi thường lắm.
- ..........
- Em là phụ nữ, là vợ của anh, thì ít nhất cũng phải để anh cảm nhận anh là đàn ông chứ?
- ..........
Ồ, hóa ra là thế. Cô cũng biết mình có những tật xấu đó, nhưng cô không ngờ nó lại làm anh có suy nghĩ bị cô coi thường. Cô chỉ là muốn chứng tỏ cho chồng thấy cô không thua kém ai, rằng cô rất tự lập. Cô cố gắng làm thế những mong anh tôn trọng, ngưỡng mộ và yêu cô. Nhưng cuối cùng lại vô tình đẩy anh ra xa mình hơn, để anh đi tìm mối quan hệ khác để người ta mang cho anh cảm giác có bản lĩnh đàn ông. Chua xót thật, bao năm qua cô luôn phải gồng mình lên để chống chọi lại với tính gia trưởng của anh, nhưng cuối cùng chính cô lại đã không hề hiểu anh tí nào.
Minh nghệt mặt ra suy nghĩ,và cô không cố gắng ngăn cản 2 hàng nước mắt đang tuôn rơi nữa. Cô muốn anh ôm cô vào lòng, muốn nói với anh rằng cô hiểu ra rồi, cô biết lỗi của mình rồi, cô cần phải là một người phụ nữ yếu đuối để anh có cơ hội che chở cho cô. Thế nhưng khi anh vòng tay qua vai cô, thì cô lại nghiêng người, gạt ra.
- Tại sao bấy lâu anh không nói với em?
- Vì anh là đàn ông, anh không muốn chấp nhận là mình thua em.
- Anh gia trưởng lắm.
- Đàn ông Việt ai chả thế.
- Anh biết ko đúng, sao còn cứ thế?
- Đấy, em lại bắt đầu hỏi cho đến cùng rồi đấy. Cả 2 chúng ta, ko ai chịu thua ai, dẫn đến kết quả như thế này đấy.
- Bây giờ anh tính sao?
- Anh đã nói rồi, anh không bỏ vợ bỏ con.
- Anh thôi ngay cái câu đó đi, tôi nghe mà phát buồn nôn. Thế chứ anh cứ cho là ko bỏ vợ bỏ con thì có thể ăn nằm với bất cứ con nào khác à? Anh nghĩ tôi là cái loại có thể chấp nhận sống kiếp chồng chung ư? Tôi có ngồi đây nói chuyện với anh là vì tôi nghĩ đến con của chúng ta, chúng đang có một người bố không đối xử tồi với chúng, và vì tôi tin rằng trước kia chúng ta đã từng yêu nhau bất chấp tất cả, đã vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất, thì việc này không có lí gì không thể giải quyết. Tôi cần biết anh sẽ làm gì?
- Anh sẽ thu xếp ổn thỏa với cô ấy. Dù sao, cô ấy ko phải là người xấu, lúc đầu anh chỉ muốn quan hệ để có chút tình cảm, nhưng lâu dần rồi lún sâu lúc nào ko biết. Em đừng hối thúc mà ép anh quá. Anh biết em chỉ có bức hình kiểu này thôi, chứ ko có chuyện cô í gửi cả video cho em, nhưng anh phải cảm ơn em vì đã ko làm ầm chuyện này lên.
- ............
- Thôi, giờ muộn rồi, mình về đi.
- Anh về trước đi, em sẽ đi taxi, em ko muốn ngồi lên cái xe mà anh và cô ta đã hú hí ở đấy.
- .............
Rất nhiều lần cãi nhau, vc cô đều đi ăn uống và nói chuyện để làm lành. Lần này cũng thế, nhưng có thể một lần nữa làm lành ko đây? Cô chỉ thấy thoải mái một chút trong lòng vì cuối cùng thì cô cũng ko còn phải sống trong sự nghi ngờ, không phải kìm nén những điều muốn tra hỏi. Nhưng thay vào đó, cô lại cảm thấy một sự trống trải lớn lao. Trước đây cô chỉ nghĩ những người tự tử vì tình thật là điên rồ và ngu ngốc, nhưng giờ cô đã hiều cảm giác hụt hẫng lớn lao mà họ phải chịu đựng. Tất nhiên, cô là người được sinh ra trong gia đình có bản lĩnh, có yêu thương, cô lại có 2 thiên thần bé nhỏ đáng yêu, cô có một bầu trời hạnh phúc chứ không phải "anh là tất cả cuộc sống của em", nên cô không có những ý nghĩ tiêu cực như vậy, nhưng quả thật lúc này thật khó khăn với cô. Sự ghen tức vì bị cướp mất người cô từng yêu thương vô bờ bến khiến lòng cô cứ quặn thắt lại. Lúc này, cô thực sự cần một bờ vai để dựa vào, một cánh tay an ủi, một cái ôm ấm áp...........
Sau buổi nói chuyện thẳng thắn hôm ấy, giữa Minh và anh là những khoảng lặng, cô muốn anh tự giải quyết vấn đề của mình, và cũng muốn để bản thân cô suy nghĩ về những gì anh nói.
Tại sao ngày xưa anh yêu cô đến thế? Có phải khi còn là sinh viên 21 tuổi,cô non nớt ngây thơ, sống trong nhung lụa nên bước vào đời đầy bỡ ngỡ. Anh sinh ra và lớn lên trong nghèo khó, bươn chải vào nam ra bắc, va chạm cuộc đời đủ để là người dẫn đường chỉ lối cho cô. Hồi đó anh bảo:
- Anh nhìn thấy mặt trời trước em 3 năm lận, nên em phải nghe lời anh.....
Anh chỉ bảo cho cô cách đối nhân xử thế, kể cho cô nghe các bài học va vấp của đời anh , để cô lấy đó làm kinh nghiệm. Ngay cả những cử chỉ yêu đương, những vuốt ve hạnh phúc, anh cũng dạy cho cô một cách khéo léo. Với cô, lúc đó, anh là bầu trời hồng hường, còn với anh, cô là nữ hoàng bé nhỏ (mà nhỏ thật, có 40kg)cần anh bên cạnh. Bị bố mẹ phản đối, cô đề nghị chia tay một thời gian, nhưng rồi chính cô lại chạy đến để ào vào vòng tay của anh.
Lấy nhau rồi, anh vẫn tiếp tục chỉ dạy cho cô cách sống với nhà chồng, cách thu vén gia đình. Nhưng có vẻ như, anh khó chịu vì điều đó. Anh trách bố mẹ nuông chiều cô quá,sống tây hóa quá đến thủ tục đám cưới đám ma như thế nào cũng ko biết. Cô cãi lại, thế anh có biết hát hết một bài hát tiếng Anh ko? Anh hậm hực ko nói gì. Nghĩ đến đây, Minh cười thầm chua chát: Bao nhiêu năm rồi, em vẫn ko biết thủ tục đám ma có những gì,(lúc nào cũng muốn sau này có chết, hỏa thiêu cho gọn gàng) và anh vẫn chẳng nói nổi một câu tiếng Anh, chúng ta vẫn sống được đấy thôi, mà sao cứ phải trách mắng vụn vặt nhau làm gì.
Rất nhiều những vụn vặt khiến anh và em cứ lời qua tiếng lại.Chúng mình chẳng hiểu nhau hơn mà toàn xa dần nhau hơn. Sự chững chạc tỷ lệ nghịch với sự tôn trọng của em dành cho anh, và tỷ lệ thuận với độ tự kỉ của em. Em chẳng buồn nói mỗi khi anh sai, chẳng buồn cãi mỗi khi anh nói khó nghe, thay vào đó em im lặng cho qua chuyện. Và thế là anh nghĩ em coi thường anh. ÔI, sống sao cho thuận với mọi người thật là một môn nghệ thuật khó nhằn.
Quay trở lại với Thắng, cậu ta không biết ngày hôm đó Minh đã trải qua việc gì mà lúc nào cũng thấy cô lơ đễnh, thiếu tập trung, thậm chí còn gây ra sai sót trong hợp đồng, một loạt các phụ kiện phụ đã bị cô đánh nhầm sang mã phụ kiện chính, và bị áp thuế cao gấp đôi. Giá trị sai sót thì ko phải quá lớn, nhưng buổi họp khiển trách Minh thì lại quá ư là nặng nề. Thắng thấy Minh dường như còn chẳng buồn để tâm rằng cô đang bị khiển trách, cứ gật đầu, vâng dạ bừa đi. Mỗi khi ngồi từ phòng bên này, nhìn Minh cắm rễ trên cái ghế không chịu đứng dậy, là cậu thấy sốt ruột, giả vờ đi qua,gõ gõ xuống bàn nhắc nhở: tập trung vào.
Sau buổi họp khiển trách, Thắng kéo cô ra phòng tiếp khách để hỏi:
- Hôm nọ Minh có việc gì nghiêm trọng à?
- Sao lại hỏi thế?
- Tôi thấy từ sau hôm đó, em như người mất hồn.
- ...........
Minh không nói gì, cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Thắng. Cậu ta cao hơn cô đến cả một cái đầu, ánh mắt trìu mến luôn dành cho cô, và dù cô ăn nói khó nghe thì cậu ta cũng chưa lần nào quát nạt.
- Vẫn muốn lên làm chức "anh" à?
- Uh, không thể gọi là chị được nữa đâu.
- Cậu nghĩ tôi sẽ nghĩ gì khi cậu gọi tôi như thế
- Em muốn nghĩ gì thì nghĩ
- Không cần hỏi xem tôi có đồng ý ko à?
- Ôi, gọi em là gì sao tôi lại cần em phải đồng ý? Em có là Nữ hoàng, mà tôi nghĩ em là con mèo con thì em cũng chẳng thể bè cong được suy nghĩ của tôi đâu.
- Haizzz,lại nâng tầm quan điểm lên rồi đấy.
- Thôi, đừng lảng tránh nữa. Có chuyện gì khiến em ko thể tập trung vào công việc thế?
- Ko có gì.
- Cẩn thận ko có là mất cần câu cơm đấy.
- Xì.... ko phải dọa.
- Chiều nay, để tôi sx công việc cho em và tôi cùng ra ngoài nhé?
- Làm gì?
- Cho bớt ngột ngạt thôi.
- Tôi ko đi đâu.
- Tôi không làm gì em đâu mà phải lo.
- Ko đi là ko đi, cậu đừng làm gì khiến mọi người hiểu lầm, tôi là người đã có chồng con rồi.
- Em nghĩ hơi nhiều rồi đấy, nếu tôi vẫn gọi em là chị thì em có đi ko?
- .......
- Đấy, chỉ là cách xưng hô thôi, đừng quan trọng hóa nó lên.
- Biết vậy đã.
Đông ào đến vội vàng và gấp gáp như chính cơn gió đầu tiên chuyển mùa vậy, thổi tung bụi đường, khiến dòng người co ro vì không chuẩn bị trước áo rét. Minh xuýt xoa khi bước ra khỏi văn phòng , xuống nhà để xe, và cảm nhận rõ hơi lạnh luồn qua các cửa cuốn theo cái lạnh khô không khốc. Minh đã 30 và đã sinh 2 con bằng phuơng pháp sinh mổ, nhưng cô không bị già trước tuổi. Trong buổi tập gym đầu tiên, họ kiểm tra các thông số quái quỷ gì rồi kết luận cô 25/30 tuổi, tuy không bằng cô bạn thân của cô 20/30 tuổi ( mấy cái máy này rõ khéo nịnh khách hàng), nhưng nhìn Minh khá trẻ trung (tuy không xinh đẹp)nhờ nước da trắng, khung xương nhỏ, và phong cách quần áo free-style. Cô rất ghét đồ công sở, chỉ hôm nào có lịch tiếp khách, cô mới mặc những bộ váy có form có dáng. Hôm nay, vì ko theo dõi dự báo thời tiết, nên cô mặc khá phong phanh, chân váy mầu ghi và một áo len cánh dơi ngắn tay mỏng. Cô đang nghĩ quãng đường qua cánh đồng gần nhà cô sẽ lộng gió lắm, tha hồ mà rét.
- Khoác thêm chiếc áo này cho khỏi lạnh nè
Thắng từ đằng sau chạy tới, tay cầm 2 cái áo khoác giống như bảo hộ lao động, chuyên dùng cho đội ngũ bảo trì thiết bị. Cậu ta đưa cho Minh một cái, và khoác lên mình một cái. Minh nhìn xung quanh xem có ai quen ko, cô rất ngại nếu mọi người nhận ra Thắng quan tâm đến cô. Nhưng vì toàn ăn cắp giờ làm về sớm đón con, (chờ sếp ra khỏi vp là nhờ người cầm thẻ quẹt hộ), nên hầu hết người của vp cô đều chưa xuống. Chắc là Thắng cũng hiều ý cô, nên trấn an.
- Không có ai đâu, tôi phải chạy cầu thang bộ từ tầng 15 xuống để đuổi kịp em đấy. Đi gì mà như bị ai đuổi.
- Phải vòng qua nhà lấy áo cho 2 đứa, ko nhanh thì thằng lớn lại chạy ra sân nghịch thì ốm mất.
- Một mình đón cả 2 đứa à?
- Uh
- Sao không chừa một đứa lại cho ox đón.
- OX hay về muộn lắm.
- Tôi đón phụ giúp nhé.
- Không cần đâu, một đứa cũng ở gần nhà, nói bà cô đi bộ ra đón giúp cũng được mà.
Chiếc áo trở nên rất to so với Minh, mặc vào trông như là mặc áo mưa.
- Cái này tiện ghê, làm áo mưa được đấy, hack luôn nhé.
- Hôm nay hack đồ mà phải hỏi ý kiến cơ à.
- Không lại mang tiếng.
- Dựng cổ áo lên thế này cho đỡ lạnh cổ.
Thắng chỉnh cổ áo cho Minh, hai người tự dưng thành đứng gần nhau quá, khiến cô hơi bối rối. Trông cô và Thắng lúc này như đang mặc đồ đôi vậy,khá kì cục nhưng cũng buồn cười(nhìn như 2 công nhân thông cống). Bất giác cô nhoẻn miệng cười tinh nghịch
- Cười gì thế?
- Cười gì đâu.
Minh đã ngồi lên xe , đang chuẩn bị phóng đi thì Thắng lật kính mũ bảo hiểm của cô lên,ghé sát vào tai Minh nói nhỏ.
- Em cứ cười thế là anh không kiềm chế được đâu.
- Haizzz, lại bắt đầu đấy.....
Minh ngượng ngùng chụp mũ bảo hiểm xuống, lườm Thắng một cái rồi phóng đi. Tên này đúng là hết thuốc chữa, cứ nửa đùa nửa thật thế này, có ngày cô cũng đến xiêu lòng mất thôi.
Hôm nay,nhà sếp của phòng Minh có đám ma, toàn bộ phòng xnk, và mỗi phòng khác có 2-3 người sẽ về tận Thanh Hóa để viếng từ 4h chiều, dự kiến là phải 11h mới về lại TP. Lên xe là Minh đi thẳng xuống cuối xe,cô muốn ngồi xa trung tâm một tí cho yên tĩnh, cty cô có rất nhiều loa phóng thanh, có thể buôn dưa cả ngày ko thấy tắt tiếng. Đang lưỡng lự chưa biết ngồi đâu cho hoàng đạo, Thắng từ phía sau đẩy cô ngồi vào góc cùng bên tay trái, rồi xí phần ghế bên ngoài. Minh hẩy hẩy tay:
- Kiếm chỗ khác ngồi đi, để cả ghế cho tôi nằm
- Điên à, đang thiếu chỗ kia kìa, dáng đẹp lắm mà đòi nằm.
- Xì....
Minh lấy tai nghe, bật nhạc khá to, giật áo khoác của Thắng kê lên thành xe gối đầu,còn áo khoác của cô thì làm chăn đắp. Thắng còn nhấp nhổm vì ngó nghiêng xếp chỗ cho các đồng nghiệp khác, coi bộ công tử mà chu đáo ra phết. Minh mặc kệ, cô nhắm mắt định ngủ ngay khi xe chuyển bánh. Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, Minh nhớ lại cách đây tầm 8 năm, lúc đó anh và cô mới yêu nhau một thời gian. Được nghỉ hè, cô xin bố mẹ về quê chơi với bà mấy hôm. Anh chở cô ra bến xe, đưa cô vào tận chỗ ngồi, đợi cho đến khi xe chuyển bánh mới chịu xuống. Anh mua đủ thứ hoa quả để cô nhâm nhi cho đỡ buồn chán. Trong lúc đợi đến giờ xe đi, anh ngồi sát bên cô, tay khoác vai kéo cô lại gần mà hỏi:
-Về mấy ngày thế liệu có nhớ anh không?
- Anh đoán xem?
- Sao lại đoán?
- Em đã về đâu mà biết là có nhớ hay không?
Anh cốc đầu cô một cái rồi mắng yêu:
- Không hiểu cho tâm lí người yêu tí nào cả.
- Xì, anh cứ làm như mới xa mẹ lần đầu í.
Gần đến giờ phải đi, anh ghé vào gần tai cô, hôn nhẹ lên tóc cô, nói giọng vô cùng ngọt ngào:
- Anh sẽ nhớ em lắm đấy nhóc ạ, về rồi lên sớm với anh nha.
Cô véo cằm anh và trả lời:
- Vâng ạ, thưa chàng. Mời chàng xuống đi không có nhà xe họ đuổi bi h.
Thật nhớ một thời xa xưa ấy. Con người ta phải nhìn vào những kỉ niệm như thế, để cùng nhau xua đi những khó khăn hiện tại, cùng nhau viết tiếp những kỉ niệm ngọt ngào hơn. Đằng này.........
- Đừng nghe cái đó nữa, nghe chung máy của anh đi.
Thắng lấy tai nghe của Minh ra, ghé vào tai nói nhỏ, rồi nhét một bên tai nghe của anh vào tai cô. Ồ...........
Ồ.... Thì ra Thắng cũng có gout âm nhạc già khắm khú như Minh, cũng Chris de Burgh, Eric Clapton, Scorpion..... Những giai điệu Pop-Rock Ballad day dứt lòng người luôn khiến Minh thấy đồng cảm, cuốn hút, và chưa bao giờ thấy chán. Đang ngồi nghe say sưa thì Thắng đột nhiên ngồi thẳng dậy, vắt chéo chân, nghiêng người quay sang Minh, một tay chống cằm đầu gối, một tay để lên thành sau của ghế, với tư thế này, Thắng che toàn bộ lối ra vào của ghế, và người ngồi dãy ghế bên cạnh không nhìn thấy mặt Minh đâu cả. Cậu ta nhìn Minh, đưa 1 ngón tay lên miệng, ra hiệu là đừng nói gì cả, rồi ấn nút gì đó trên điện thoại:
"Đừng hét lên nếu em nghe thấy giọng tôi nhé....."
Minh tròn mắt ngạc nhiên quay ra nhìn thắng ý muốn hỏi "cái gì đây". Thắng chỉ cười mỉm và ra hiệu hãy tập trung nghe tiếp đi.
"..... để tôi kể cho em nghe một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái làm nghề vắt sữa bò nhỏ bé, cô làm nghề đó cũng khá lâu rồi nên vô cùng thành thục, cô gắn bó với những chú bò nhiều quá, đến nỗi lúc nào cũng nghĩ mình cũng phục phịch như những nàng bò sữa ấy vậy......"
Minh tủm tỉm cười, vì trong nhiều lần nói chuyện với Thắng và H.Anh, cô cứ nhận mình chỉ làm tốt mỗi vai trò bò sữa của các con cô. Cô cười vì Thắng lại có cái nhìn hài hước về điều cô nói như thế.
"......Mỗi khi vắt sữa, cô đều nói chuyện và cười rạng rỡ với các chú bò. Cô không biết rằng, nụ cười của cô rạng ngời và ấm áp đến nỗi chính những chú bò cũng phải cười theo......"
Lúc này thì Minh ko nhịn được cười nữa, cô toe toét ra đến tận mang tai,chỉ còn thiếu nước cười phá lên thôi. Thắng vẫn ngồi tư thế đó, nhìn cô trìu mến và cười nhẹ.Cứ thể như cậu ta đang ngắm nghía một cái gì thú vị lắm. Minh tránh ánh nhìn của cậu ta, chăm chú vừa nghe vừa nhìn vào thành ghế đằng trước.
"..... cô vắt sữa bò không xinh, ăn nói không khéo léo, nhưng thẳng thắn, dứt khoát, và có những hành động quan tâm đến người khác một cách vô thức mà có khi chính cô không nhận ra. Mỗi khi ăn cơm cùng bạn bè đồng nghiệp, cô luôn biết bạn mình thích ăn món gì, và khi nào cô có gọi món đó, thì nhất định sẽ gọi nhiều hơn, và gắp sang cho bạn mình phân nửa......"
A......, Minh biết Thắng thích ăn sườn, còn H.Anh thích ăn món chuối kho, nên hễ có 2 món này, là thể nào cô cũng gọi thật nhiều, rồi san cho 2 người kia nữa. Cô hay chống chế là "no bụng đói con mắt" nên cứ bị quá đà,rồi thỉnh thoảng lại gắp thứ ăn từ khay của Thắng hoặc H.Anh cho vui vẻ, H.Anh ko để ý mấy, nhiều lần như thế thì thành quen, cô cũng không nghĩ rằng đó là một hành động quan tâm gì nhiều lắm. Thế mà Thắng thì lại ghi nhớ điều đó. (Chết dở, không biết cậu ta có còn soi gì không nữa, lúc ăn Minh cũng chẳng bao giờ để ý mà nhai cho duyên dáng, ic ic)
".....cô có một tật xấu, đó là rất hay thu lại một mình trong thế giới xung quanh, không bao quát và hòa nhập vào sự nhộn nhịp của nó. Tôi đồ rằng, nếu thế giới có tận thế, thì cô ấy vẫn nghiễm nhiên ngồi nghiền HBO chờ chết chứ không việc gì phải vội vàng tìm nơi ẩn náu. Và một điểm rất xấu nữa là,mặc dù cô không bao giờ làm người khác mất mặt trước đám đông, nhưng khi tức giận ai điều gì, cô sẽ nói với người đó những lời nói rất chính xác nhưng ngạo mạn, khiến đối phương cảm thấy bị coi thường trước cô, rồi sau đó là im lặng coi như người đó không tồn tại, khiến họ không có nổi cơ hội để xin lỗi......"
Minh đỏ bừng mặt, cô ngồi im nhìn xuống chân mình, cảm giác cái xấu hổ dồn hết từ não xuống 2 con ngươi, rồi 2 mi mắt phải cố gắng lắm để giữ cho nước không trào ra. Thắng thì vẫn ngồi đó quan sát từng sự thay đổi trên sắc mặt của Minh.
"..... Tôi xin lỗi vì đã có những hành động khiến em kinh ngạc và tức giận. Nhưng đừng giận tôi nữa, hãy thoải mái đón nhận sự quan tâm nhỏ nhặt của tôi và đừng suy nghĩ gì quá nhiều. Tôi hứa sẽ không làm gì để ảnh hưởng tới cuộc sống của em. Hãy coi đó là sự quan tâm giữa người với người mà thôi."
Minh quay sang nhìn thẳng vào mắt Thắng, đôi mắt cô ngấn ướt, nhưng cô mỉm cười đồng ý và biết ơn. Minh thực sự cảm ơn Thắng vì cậu ta không nói ra rằng cậu ta có tình cảm gì sâu sắc với cô, cũng không phải trêu đùa cô, chỉ cần đơn giản thế này thôi thì Minh và Thắng có thể trở thành mối quan hệ thân thiết mà không phải lo lắng gì cả. Cô cũng ko phải gượng ép mình để trốn tránh Thắng, hay nơp nớp sợ sệt tình cảm của cậu ta. Cô quý mến Thắng, và không hề muốn mất cậu ta một chút nào.
Hai người lại tiếp tục nghe nhạc, cô không phải gồng mình né tránh Thắng nữa mà nhìn ra cửa mơ màng. Tính ra trong cuộc đời cô, lần này là lần thứ 3 cô nhận được những lời nhắn nhủ kiểu này. Lần đầu là cậu bạn trai hồi lớp 12, cậu ta và bạn thân đã làm một chiếc đĩa CD tỏ tình cô và bạn thân của cô. Bộ tứ đó thân thiết trong sáng cho đến khi mỗi người một trường DH, mỗi người có 1 tình yêu khác, giờ thì mỗi người một phương rồi. Lần thứ 2 là chồng cô,sau khi lỡ tay tát cô lúc nóng giận, anh đã gọi điện lên tổng đài nào đó, họ thu âm lại , rồi gọi vào máy của cô phát lời xin lỗi của anh cho cô nghe. Và lần này là Thắng. Cô tự hỏi, sao những người xung quanh cô lại phải gián tiếp nói những tâm tư của họ với cô, mà không thể nói trực tiếp? Liệu có phải vì thấy cô cứng rắn quá mà họ ngại? Ôi, có lẽ cô phải xem lại cách ăn ở của mình mới được.....
Con gái Minh bị đi ngoài, suốt từ đêm hôm qua, cô cho uống thuốc mà không đỡ, Minh phải xin nghỉ ngày T6 vì bà cô về quê 2 ngày có việc, cô phải cho con zai học xong ngày T6 thì ở trên nhà ông bà ngoại chơi luôn 2 ngày cuối tuần. Bình thường, nếu con bị đi ngoài, Minh sẽ làm một số bài thuốc dân gian, cô ăn rồi cho con bú. Nhưng giờ cai sữa rồi, cô chỉ có thể cho uống thuốc cầm đi ngoài, orezol là cùng thôi. Cả ngày không đỡ, đến tối còn đi tiếp, tính ra phải chục lần rồi, cô sốt ruột quá thể, nhưng vì con chỉ đi ngoài chứ không sốt, không quấy khóc, nên cô vẫn để con ở nhà. Chồng Minh có về tạt qua nhà ăn cơm tối, hỏi han con gái tí xíu, rồi chẳng bảo gì đi đâu mất. Đến 1:30 sáng thì con gái cô bị đi ngoài ra máu, Minh không thể chần chừ thêm được, cô gọi cho chồng để về đưa con gái đi viện. Gọi đến cuộc thứ 4 anh không nhấc máy, Minh điên quá,nhắn một cái tin : "đồ thiếu trách nhiệm", rồi cầm cả khay cốc chén đập xuống sàn bếp vỡ choang, con gái cô sợ hãi khóc thét. Cô ko quan tâm xem mình có kinh động đến giấc ngủ của hàng xóm hay không.
Không thể chờ hơn, Minh sắp xếp ít đồ đạc bỏ vào ba lô, gọi taxi để đưa con đi viện. Nhà cô ở khá xa trung tâm, nên phải đợi khá lâu taxi mới tới. Lên tới viện, bác sĩ không đồng ý lấy phân ở bỉm để xét nghiệm, thế là cô lại lọ mọ vừa bế con đi xin túi nilon rồi xi để con ị vào đó, rồi đổ vào cốc yêu cầu mang tới phòng xn. Rất may là ban đêm, nên bv vắng người, không phải chen lấn gì. Trong lúc ngồi ôm con chờ kết quả giữa bệnh viện, cô cảm thấy một suy nghĩ căm phẫn khi nghĩ về chồng mình. Một mình cô cũng có thể lo cho con được, nhưng cứ nghĩ cảnh mình thì vật lộn với con ở bệnh viện, còn chồng thì không biết có đang quấn quýt trong chăn với một người đàn bà khác, trong người Minh lại nổi lên sự giận dữ, khinh bỉ, ghen tức đến tột độ. Con gái cô mệt quá, ngủ thiếp đi trên tay mẹ, Minh cố gắng lấy áo mình ôm vào con cho khỏi rét. Nhìn thiên thần bé nhỏ này mà xem, nó sẽ thế nào nếu biết bố mẹ chúng bây giờ coi nhau như người dưng, nó sẽ ra sao nếu cô buông tay và chia đôi gia đình? Uh thì gia đình nào chẳng có lúc cơm không lành, canh không ngọt, và hiếm gì những người chồng bồ bịch nhưng gd vẫn không li tán, chỉ hận một nỗi, tại sao đàn bà lại cứ phải là người nhẫn nhịn chịu đựng, còn đàn ông muốn làm gì thì làm?
Sóng trên đời mà chỉ nghĩ cho bản thân thì đơn giản quá, ăn gì chẳng được, mặc gì chẳng xong, cặp kè với ai mà chẳng ok. Sống mà dễ dàng mất đi lập trường thì đến đứa trẻ lên 2 cũng sống được. Cô chấp nhận cho anh thời gian để giải quyết mối quan hệ ngoài luồng đó, nhưng cô phải chờ đợi đến bao giờ? Và cứ những lúc như thế này, cô lại thấy cái phần tình nghĩa cô dành cho anh ngày một vơi đi. Cứ cho là Chồng cô lúc này như đứa trẻ mới dậy thì, nông nổi, ngang tàng, nên cô phải bao dung và cho người ta cơ hội làm lại, nhưng cô đâu phải là mẹ của anh, cô chỉ là vợ, là một người phụ nữ, và cô không phải là sắt đá.
4h sáng thì mọi thủ tục cũng xong, con gái cô được truyền và kê đơn thuốc về nhà uống. Anh có gọi điện lại và được cô thông báo là đang ở viện, nên lái xe đến để đón mẹ con cô về nhà. Ngồi trên xe ô tô, do một đêm ko ngủ, nên Minh mệt quá mà ngủ thiếp đi. Về đến nhà, nhìn thấy đống ngổn ngang trong bếp, chồng cô bắt đầu lên tiếng:
-Em có tức giận gì anh thì cũng đừng ném vỡ đồ đạc thế này, hàng xóm họ nghe thấy, thể nào lại chẳng bàn ra tán vào. (Nhà Minh ở chung cư)
- Tôi ko quan tâm.
- Em không quan tâm nhưng còn anh nữa, họ sẽ coi anh ra cái gì?
- Vứt mịe cái sĩ diện của anh đi.
- Em ăn nói cho cẩn thận nhé. Còn nói anh vô trách nhiệm nữa.
- Anh không vô trách nhiệm thì là gì? Anh biết con gái cả ngày đi ngoài, con zai phải gửi nhà ngoại, thế mà anh vẫn thản nhiên đi ko về. Cần đưa con đi viện mà gọi điện thì ko nhấc máy. Anh nghĩ tôi gọi giữa đêm là để ghen tuông hay sao mà ko nhấc máy? Anh ko thể đặt mình vào địa vị của tôi mà nghĩ cho tôi một chút sao? Lúc đó, tôi còn muốn cầm lấy con dao, chạy đến nhà cô ta, cắm thẳng nó vào tim anh, chứ không phải chỉ là đập vỡ vài cái chén thế này đâu. Sống ích kỉ vừa thôi cho người khác sống với.
- Thế còn em thì sao? Cứ về nhà là anh lại nhận được thái độ im lặng của em, anh cảm thấy ngột ngạt và khó chịu lắm. Em cứ làm thế, thì chỉ đẩy anh về phía cô ấy thôi.
- Vậy chứ anh đòi hỏi gì ở tôi nữa? Im lặng tức là tôi đã cố gắng lắm rồi, chứ anh thử nói xem tôi phải làm gì nữa.
- Hãy quan tâm đến anh một chút đi, hãy cố gắng làm gì đó để tỏ ra là em muốn níu kéo anh đi. Hãy đối xử với anh ngọt ngào như lúc chúng mình yêu nhau í.
- Anh à, em xin anh đấy, em chỉ là một người đàn bà chân yếu tay mềm thôi. Anh thử nhìn xem tối mấy giờ em đi ngủ, đêm thức dậy mấy lần, sáng tinh mơ đã phải dậy lọ mọ cho hết đứa lớn lại tới đứa nhỏ, rồi còn phải đi làm, tối về thì chợ búa cơm nước, lo lắng con học hành. Đến bản thân em đây, anh thử coi có chăm sóc được gì không mà anh lại đòi hỏi ở em. Giả như anh về sớm một chút, phụ em tắm rửa cho các con, đỡ đần em dạy dỗ con trai, thì có phải em không quá mệt mỏi. Mà chúng ta bây giờ,con cái còn nhỏ, phải lấy con làm trung tâm chú ý chứ, tại sao lại chỉ nghĩ cho bản thân được. Em mà lơ là con cái, để đấy cho người giúp việc làm hết, rồi tung tăng bay nhảy spa làm đẹp, thì anh có vui không?Anh thử hỏi xem đã quan tâm bao nhiêu được tới vợ, chăm sóc bao nhiêu được cho em?
- .......
- Em đã bao giờ đòi hỏi anh làm cho em cái gì chưa? Một đôi nhẫn cưới hẳn hoi không có, nhưng em vẫn trân trọng đôi vàng giả mà chúng mình trao nhau lúc khó khăn nhất. Chưa một lần anh nghĩ cho em đi đâu đó chơi để bù đắp cái gọi là tuần trăng mật mà năm nào chúng ta chưa làm được. Hay ít nhất anh cũng đưa em đi mua sắm cho em một vài bộ đồ mới, để em thấy mình trẻ ra, tinh thần em khỏe ra, mà còn chăm sóc cho bố con anh chứ. Hay là thỉnh thoảng massage cho em mỗi khi em đau nhức cơ thể vì trái nắng trở trời.Hay đã bao giờ anh hỏi xem em chi tiêu tháng này có thiếu gì ko chưa? Em biết anh đi làm về cũng mệt mỏi, nên em có bắt anh làm điều gì quá đáng bao giờ đâu, mà anh cứ đè đầu em ra mà trách cứ thế? Em bây giờ phải lo cho 2 đứa con, chứ không còn là cô bé Minh vô tư, nhàn rỗi như ngày nào đâu. Em mệt mỏi lắm anh ơi............
Minh nói rồi, ngồi xuống ghế, gục đầu xuống bàn khóc nức nở. Con bé con thấy mẹ khóc, thì chạy lại ôm lấy mẹ rồi mếu máo khóc theo. Ôi, liệu con cô còn phải chứng kiến cảnh bố mẹ chúng cãi nhau tới bao giờ nữa đây??????
Minh có một thói quen ko tốt, đó là khi đi trên đường, cô hay mải suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, chứ không tập trung vào lái xe. Ngày nào cũng đi trên con đường ấy đi làm và về nhà, mà có khi hàng nghìn lần nhưng cô vẫn ko thèm để ý xem hai bên đường có bán hàng quán gì. Rồi có gặp người quen trên đường,họ gọi cô ời ợi thì mãi cô cũng chẳng nhận ra là đang gọi mình. Có một lần, một em trong cty đi đằng sau cô, bấm còi inh ỏi để trêu cô, thế mà Minh cũng ko thèm chú ý, chỉ lẩm bẩm trong đầu là : ko biết đứa dở hơi nào mà vô duyên thế, bao giờ VN mới có điều luật cấm bấm còi khi đi xe nhỉ? Anh rất nhiều lần nhắc nhở cô là phải cẩn thận không có là xảy ra tai nạn, thế mà cô vẫn không bỏ nổi. Kết quả là không biết bao nhiêu lần bị xòe vì phanh gấp, lại còn 1 lần bị gãy chân phải bó bột mà không chừa. Hôm nay cũng thế, đằng trước có người phanh gấp, thế là đến nơi cô mới nhận ra cũng phanh gấp.Do lốp xe đi lâu ngày bị mòn, và thói quen phanh 2 tay khiến bánh sau bị trượt, nên xe Minh bị đổ, theo phản xạ, cô chống bàn tay xuống đường, nhưng tay phải quên không thả ga, thế là tay bị rê trên mặt đường một tí. Lòng bàn tay bị xước xác khá nhiều, và có chỗ bị chảy máu. Sợ muộn làm, Minh vội vàng dựng xe dậy, lấy khăn trong cốp xe, lau tay rồi nổ máy đi tiếp. Vì đang là những ngày tháng 1 nên khá rét buốtkhiến tay minh đau rát. Cô nhăn mặt, suýt xoa và tự trách mình không cẩn thận để giờ phải chịu đau thế này.
Thấy Minh đi ra từ nhà vs tầng 1, tay vẩy vẩy như là đau lắm, Thắng chạy lại hỏi:
- Tay bị sao à?
- À ko sao, chỉ bị xước tí thôi.
Minh giấu tay vào túi áo, nhưng phải "ái" lên một tiếng vì gập tay lại khiến các vết xước cọ vào nhau đau rát. Không cùng Minh đi về phía cầu thang máy, mà Thắng đẩy cô đi vào cầu thang bộ (thoát hiểm). Minh ko hiểu gì thì gắt lên:
- Đi đâu đây?
- Tay bị sao đưa đây xem nào?
- Không sao đâu, chỉ bị xước tí thôi mà.
Không thèm hỏi nữa, Thắng với lấy tay Minh , giơ bàn tay lên để xem. Hơi nhíu mày, Thắng nhìn Minh hỏi:
-Bị ngã xe à
- Uh,
- Bị đâm à?
- Ko , phanh gấp.
- Không đeo găng tay à?
- Có đeo bao giờ đâu
Một tay vẫn cầm tay Minh, một tay gõ vào đầu cô:
- Lại vừa đi vừa nghĩ lung tung chứ gì?
- Đâu có, đã phanh được rồi, nhưng chắc đường nhẵn quá nên bánh xe bị trượt.
- Lí do vớ vẩn.
Minh rút tay lại, muốn đi lên vp để quẹt thẻ khỏi lại bị phạt vì đi muộn, tháng nào cũng mất một khoản kha khá vì đi làm muộn.
- Không sao đâu, đi lên vp đi
- Một lát thôi....
Thắng cầm lấy tay Minh theo hướng mu bàn tay để tránh không làm đau cô.Giọng cậu ta nài nỉ, mắt thì nhìn Minh vừa thương xót, vừa có gì đó trách móc. Minh cũng ko hiểu tại sao cậu ta lại có cái nhìn như thế dành cho cô. Minh cũng ko muốn tạo cơ hội để Thắng thể hiện tình cảm của mình, nhưng lúc này đây, khi bàn tay lạnh của cô được bàn tay ấm áp của Thắng nắm giữ, khiến cô thấy tim mình đập khá nhanh. Bất giác cô đứng yên để tay mình trong tay cậu ta. Có người đi vào cầu thang bộ, Minh vội rụt tay ra, nhưng Thắng nhất định ko chịu buông.
- Thôi.....
- Im nào.....
- Muộn rồi.
- Đưa chìa khóa xe đây đã.
- Làm gì?
- Tí nữa tôi mang xe đi kiểm tra cho, chắc lâu lắm rồi chưa thay lốp à?
- Không cần đâu, bữa nào rảnh tôi tự mang đi cũng được.
- Đàn bà con gái ko am hiểu chuyện xe cộ, mang ra nó lại bảo thay hết cái nọ đến cái kia thì sao, để tôi mang đi cho.
- Đã bảo ko cần mà, mang ra cửa hàng gần nhà là được.
- Sao em bướng thế hả?
- Cậu mới bướng đấy, những chuyện đó, tôi nói ox giúp tôi cũng được mà, sao cậu phải nhiệt tình thế?
- ........
Thắng như chợt hiểu ra điều gì, cậu buông tay Minh , rồi mở cửa để 2 người cùng đi ra ngoài đợi thang máy, không ai nói với ai thêm câu gì.....
Chuyện chị Minh phần 4
Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 05:54
+ Chủ đề liên quan :
Nhập Email Để Nhận Bài Viết Mới
Nhãn:
Sức khỏe
0 nhận xét:
Đăng nhận xét