Minh vào làm cty đã được 4 tháng, chưa bao giờ cô thấy cường độ công việc lại nhiều như lúc này. Kế hoạch đi du lịch Đà Nẵng của công ty phải rời từ tháng 7 sang tháng 9. Một loạt các công trình cty cô lắp đặt đều có trục trặc, và bên khách hàng nói rằng do thiết bị không đúng chỉ tiêu kĩ thuật. Bên Minh là bên nhập, bị các phòng ban khác đè đầu hỏi trách nhiệm. Phòng đánh giá chất lượng sản phẩm cũng bị kéo theo,cả phòng hầu như không có mặt tại công ty, ngày nào cũng phải khảo sát ở các điểm lắp đặt. Nhưng phòng tư vấn thiết kế mới là tâm bão, vì họ đánh giá chiều cao của công trình không chính xác, đưa số liệu cho bên nhập khẩu của Minh bị sai lệch đôi chút so với yêu cầu cần thiết. Hôm nay, một đoàn 11 người của cả 3 phòng ban phải đến một tòa chung cư ở Mỹ Đình, MInh và Thắng đều có mặt.
Làm việc đến tận 12:30 mọi người mới chịu tạm nghỉ ăn trưa. Thấy mọi người ai cũng mệt mỏi căng thẳng quá (vì tranh cãi nhiều - nói nhiều), ăn xong MInh nói mọi người về trước, cô tạt vào khu dân cư liền kề xem có hàng hoa quả nào để mua. H.Anh líu ríu đòi đi cùng. Phải đi bộ khá xa, nên H.Anh có vẻ khá nản do đi dép cao, cứ càu nhàu suốt. Hí hửng thấy hàng mía dứa, cô bé sà vào, còn Minh đi thẳng tới hàng hoa quả khá lớn gần đó.
"8....18"
"Biển số xe này là của anh mà, hôm nay lại gặp khách hàng nào ở đây à?". Cô ngước lên nhìn chiếc xe Zace mầu xanh đậu trước một căn nhà 3 tầng gần đó, cửa sắt đang mở. Như ai xui khiến, MInh đứng lọt vào trong cửa hàng hoa quả, khuất tầm nhìn của căn nhà. Cô chọn bừa một quả dưa, rồi nói chị chủ quán cân và tính tiền, còn mắt thì dán chặt vào chiếc xe của chồng cô. Bước ra khỏi nhà và lên xe là một cô gái mặc không quá sành điệu, đơn giản nhưng khá tinh tế và hợp với dáng người. Anh mở cửa xe cho cô gái bước lên, và tay anh đặt nhẹ vào eo dường như là sợ cô ta có thể ngã trên đôi giày cao gót khi bước lên xe. MInh không thể nhìn được mặt cô gái, cũng không thể nghe hai người nói gì, cô chỉ thấy nhói đâu đó một cái, cảm giác hụt hẫng xâm lấn,cô không biết mình phải làm gì lúc này, vì nếu chỉ là những hành động đơn giản đó, thì anh đã làm với nhiều khách hàng rồi. Có thể cô gái này cũng chỉ là khách hàng của anh thôi. Xe đi rồi, MInh trả tiền quả dưa và đi ra phía trước ngôi nhà. Cô chụp ảnh căn nhà và số nhà một cách cụ thể, bật 3G lên, lưu vào mail của mình, rồi xóa bức ảnh khỏi điện thoại.
Tâm trí Minh lúc này như đóng băng, cô đi bên cạnh H.Anh nhưng chẳng thể tập trung nghe xem nó đang nói gì. Minh có đang ghen ko? Tại sao lúc đó cô không gọi "Anh à" một tiếng, chẳng cần làm ầm ĩ, cũng sẽ khiến anh í chột dạ nếu đó không phải là khách hàng. Còn nếu cô gái ấy là khách hàng của anh, cô sẽ vui vẻ chào hỏi chứ có làm sao đâu. Có phải cô hèn nhát không? Sự việc có khi chẳng to tát gì, nếu không phải cô đọc được tin nhắn "Estee Launder", và nếu chị chủ nhà nơi anh thuê văn phòng không nói anh hay đi với một học viên 27 tuổi. Rồi có lần buổi trưa, chị đứng ở lan can tầng trên nghe anh đứng ở tầng dưới gọi điện với ai đó:
- Em à, anh gọi lúc này có làm em mất ngủ không?
- ........
- Ăn chưa?
- ........
- Đừng có bỏ bữa đấy nhé.
- ........
- Được rồi, hôm nay anh bận, mai anh qua.
- ........
Lòng kiêu hãnh chết tiệt lại trấn an MInh rằng: cô đang tưởng tượng thôi. Thật mất mặt khi mà tự mình vẽ ra ý nghĩ chồng ngoại tình rồi phải trốn chui trốn lủi khi nhìn thấy anh đi với một người con gái khác. Cứ đường đường ra mà chào hỏi đi xem nào,có phải là thắng thế không. Ngu quá cơ, dở hơi quá cơ.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng Minh thấy một cái gì đó nặng trĩu đè lên tâm trạng của cô. Cô bổ hoa quả cho mọi người nhưng tuyệt nhiên không động tới một miếng. Mọi người cười đùa rôm rả, nhưng cô chỉ cười chứ không biết họ đang nói gì cả. Tâm trí của cô lúc này đang để ở đâu đó. Cả buổi chiều cũng vậy, cô cặm cụi ghi lại số liệu một cách vô thức, nhiều khi còn chẳng biết mình ghi có đúng không. Tất nhiên, để tránh sai sót, H.Anh và cô cùng phải viết ,rồi về vp đối chiếu, thế nên cô ỉ lại và rất lơ là. Nhiều lần, Thắng đọc số liêu, mà cô ghi ko cần nhìn vào sổ. Mấy lần sếp hỏi, cô cứ dạ dạ, gì cơ ạ mãi, khiến sếp phát cáu mắng cô một trận, yêu cầu cô tập trung. Cô chỉ mong buổi làm việc kết thúc càng sớm càng tốt.
Thật may là chỉ 4h chiều là các sếp thả cho mọi người về, còn các anh ở lại lv với khách hàng và mời họ ăn tối. Ngồi vào bàn làm việc, Minh search địa chỉ nhà mình mới chụp được, gọi cho một số bạn bè hỏi xem làm thế nào để biết chủ sở hữu hiện tại của một căn nhà. Chuyện này không nên vội, phải xem xét kĩ lại đã. Một cô gái trẻ thế thì chưa chắc đã là chủ của căn nhà, cách này thật vô ích. Hay là cô sẽ giả vờ là người buôn bán BDS, đến quán nước, quán hoa quả gần đó để dò hỏi nhỉ? Ôi, thật là...... Tự dưng cô thấy mình thật thấp hèn. Cảm giác nhục nhã len lỏi vào đầu óc vốn vô cùng hiếu thắng của cô. Minh gục xuống bàn, rồi lại ngồi lên, gục xuống rồi lại ngồi lên đên phát mệt để tự trách mình.
- Chị ơi, số liệu của chị với em nhiều chỗ không trùng khớp quá. Mà chị viết cứ xiên xẹo, nhiều chỗ em chẳng hiểu gì cả.
- Đâu, đưa chị check cho.
- Thôi mai đi chị ơi, hnay mệt lắm rồi, em về đây.
- Uh, em về trước đi, chị sx xong sẽ về luôn.
Minh nhìn lại sổ của mình, quả thật cô viết nhìn rất lung tung rối mắt, đề mục không rõ ràng. Mọi lần cô cẩn thận lắm, H.Anh chỉ cần đối chiếu một lúc là xong, giờ đến cô nhìn vào còn không muốn đọc thế này thì làm sao đây. Đúng lúc công việc đang nhiều thì cô lại mất tập trung quá. Mọi người đã ra về gần hết, một số tổ đã tắt đèn, Minh hôm nay tự dưng không muốn về nhà. Cô gọi điện cho cô giáo trường mầm non đăng kí cho con gái ăn bữa tối ở đó và xin phép đón muộn. Khi trong phòng không còn ai, cô tự cho mình ngồi bần thần, và để nước mắt trào ra. Cô thấy tủi thân quá, Anh chưa bao giờ có hành động dịu dàng như thế với cô, mọi lần lên xe là cô phải vác cả đống đồ cũng chưa bao giờ anh xót xa cả. Ít ra thì anh cũng có hành động gì đó tỏ ra là xót xa chứ, nếu anh ko muốn nói. Giờ cô lai khóc vì ganh tị với một người dưng. Đấy, lại còn ảnh hưởng đến công việc nữa, mai mà không xong là thể nào cũng bị phê bình.
- Chị khóc đấy à?
- ........
Minh giật mình, lấy giấy ăn lau vôi lau vàng khuôn mặt . Cô tưởng phòng Thắng về hết rồi chứ, sao giờ này cậu ta còn ở đây? Xấu hổ chết được. Đến bố mẹ đẻ ra cô mà cô còn chưa bao giờ để họ thấy cô khóc, thế mà cậu ta hỏi chẳng thèm ý tứ gì.Minh ko quay ra nhìn Thắng,cô cứ trả vờ lật giở quyển sổ. Giờ cô cũng chẳng nói được cho ra hồn một câu đâu mà.
- Chị sợ không đối chiếu xong số liệu mà phải khóc cơ à?
- ........
À, may quá, cậu ta nghĩ thế thì cũng được. Cô phẩy phẩy tay ra hiệu là cậu về đi (mọi khi thì là biến đi). Nhưng tự dưng hôm nay Thắng như cố tình không hiểu.
- Chị trẻ con thế. Có vậy mà cũng khóc. Ai bảo làm việc không tập trung.
- .... biến đi ..... (không nể nang nữa)
- Tinh vi vừa thôi. Có muốn em giúp ko?
Như chết đuối vớ được cọc, MInh vội vàng:
- Cậu có lưu lại số liệu à?
- Đúng thế?
- Đưa chị đi.
- Không có cái gì miễn phí cả. Bán đấy.
- Xì, lượn đi cho nước nó trong.
- Đúng là, không bỏ được cái tính tinh tướng. Em lúc nào cũng ghi âm lại số liệu khảo sát em đọc cho mọi người. Nhưng giờ ngại bật máy tính lên để đổ dữ liệu ra lắm.
- Hì hì.
Minh giật lấy điện thoại của Thắng ko chút ngại ngần. Cậu đúng là cứu tinh của cô lúc này, nhưng mà miệng cô vẫn phọt ra một câu khó nghe:
- Đúng là đồ pê đê. Gì mà cần thận hơn cả đàn bà.
- Trả đt đây. (Thắng với tay định giựt lại đt)
- Còn lâu. (Minh gập người giấu đt vào bụng)
- Bà nhanh lên cho tôi còn về.
Thắng ngồi vào chiếc bàn của H.Anh ngay phía đằng sau Minh đợi cô copy dữ liệu. Cậu ta lại bắt đầu những câu hỏi miên man dài bất tận.
- Mới về đây làm chưa lâu mà dính vụ lần này, chị có thấy sợ không?
- Sợ gì?
- Đền bù, mất việc?
- Chị đủ già để hết sợ rồi. Chỉ là thấy áy náy lắm vì ảnh hưởng tới các sếp và mọi người, dù lỗi không phải hoàn toàn do bên chị. Nhưng cũng là một phần chị chưa cẩn thận 100%. Với lại làm ăn kinh tế là thế, lúc thăng lúc trầm mà, các sếp cũng đủ hiểu để không đuổi việc chị đâu.Mà đuổi thì phải đuổi một cơ số người nữa í chứ.
- Thế sao làm việc không tập trung thế. (ô hay, tự dưng dám nói trống không kìa)
- Uh, ai chả có lúc ko tập trung.
- Nhưng ko phải hoàn cảnh này.
- Uh,........
- Giận chồng à?
- xì, hấp....
- Chia tay người yêu à? (bồ)
- ờ đấy.....
- Vậy sao khóc?
- ... vô duyên....
- Haizzz, chia sẻ tí đi
- Cầm lấy đt rồi biến đi này.
Thắng cất điện thoại vào túi nhưng cậu ta không bước đi ngay mà dừng lại sau lưng Minh, Hai tay cậu ta đặt lên vai cô ấn nhẹ và nói nhỏ:
- Là phụ nữ, đừng có lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ. Đôi khi nước mắt là vũ khí cực kì lợi hại đấy. Cứ thử về hỏi chồng chị mà xem. Thế nhé, thu xếp mà về đi, em lượn trước đây.
Mọi khi, mỗi lần đi ăn trưa, cậu ta vẫn đùa giỡn khoác vai MInh và H.Anh, nhưng cô cảm thấy rất bình thường, và coi cậu ta như em trai vậy. Nhưng sao hôm nay, khi cậu ta chỉ đặt nhẹ hai tay lên vai cô, cô lại cảm thấy nó ấm áp lạ thường, dường như cậu ta đang truyền sang cô một sự cổ vũ không hề nhẹ. Đúng rồi, trong một lần xích mích, chồng cô cũng từng nói:
- Là đàn bà, đừng có ương bướng, bướng là chồng cho bướng luôn đấy. Phụ nữ phải biết mềm mỏng, đôi khi phải biết yếu đuối trước mặt đàn ông, nhất là chồng mình. Em không biết là đàn ông rất dễ mềm lòng trước nước mắt của đàn bà à?
Quả đúng thật. Chồng cô có tát cô nảy đom đóm mắt, hay đạp cô đau điếng, thì cô chỉ đanh mặt lại, tỏ ra không hề sợ hãi hay thua kém anh tẹo nào. Chưa bao giờ cô nhỏ một giọt nước mắt, hay hạ giọng làm lành mỗi khi vợ chồng cãi nhau. Cô cứ cho là vì lỗi bắt đầu từ anh nên anh phải là người làm lành trước. Có lần, cô cấm khẩu ko nhìn hay nói chuyện với anh cả tuần liền. Không phải cô ghét anh, mà lòng tự trọng của cô khiến cô không hạ mình trước anh, nhưng trong lòng thì cô đau khổ lắm, luôn mong anh hãy hỏi cô thật nhiều, trêu đùa cho cô không thể im lặng được, và nếu anh không làm thế, cô sẽ âm thầm khóc mỗi khi anh đã say giấc. Cô chẳng hiểu nổi mình tại sao lại thế. Liệu có phải vì cô thấy mình hi sinh bản thân, bỏ qua mọi lời can ngăn của bố mẹ, từ một cô con gái ăn sung mặc sướng, học hành giỏi giang, gd sẵn sàng tạo điều kiện để cô đi du học, thế mà chấp nhận từ bỏ mọi đam mê, mơ ước để lấy anh, một thanh niên gd nông thôn, học hành dở dang, chỉ có mỗi "chí tiến thủ và tham vọng" là hành trang. Vì thế anh phải yêu chiều và nhường nhịn cô? Khi yêu nhau, cô là nữ hoàng của anh. Nhưng khi lấy nhau về rồi, cô phải là vợ anh. Cô đã quên mất điều đó.
Minh vội vàng cất mọi thứ, bước nhanh xuống nhà gửi xe. Hôm nay, tự dưng cô lại muốn Thắng trêu đùa mình như mỗi khi ra về.Cô muốn hỏi cậu ta rằng, tại sao đàn ông lại muốn nhìn phụ nữ khóc, thay vì một người phụ nữ độc lập và kiên cường? Hay đàn ông thích phụ nữ độc lập, nhưng phải tỏ ra yếu đuối khi ở bên cạnh họ? Cô tìm bóng dáng Thắng, nhưng cậu ta đã về từ bao giờ........
Tháng 9 tới, mùa thu tới, mùa tựu trường đã tới. Con trai Minh năm nay lên lớp 2 rồi. Cô bàn với chồng chuyển con về học ở trường Ban Mai (Hà Đông), tuy xa nhà cô hơn một chút, học phí cũng cao hơn rất nhiều, nhưng cách chăm sóc và dạy dỗ ở đó làm cô rất vừa ý. lại có cô bạn gần nhà cũng học Ban Mai, cô sẽ nói để bố cô bé đón cả 2 luôn cho tiện. Cô cũng gọi điện nhờ bố mẹ nói với bà cô ở dưới quê lên phụ giúp cô chăm sóc con cái và nhà cửa. Vì em dâu cô chuẩn bị sinh rồi, mẹ chồng cô không thể thỉnh thoảng lên khi con cái cần nữa.Trường mẫu giáo của con gái cô lại ngay gần nhà, có bà lên thì cô có thể thỉnh thoảng về muộn mà không lo lắng. Chồng cô rất ủng hộ chuyện này, vì việc đón con làm anh lỡ rất nhiều buổi tiếp khách , phải đi sớm về sớm chỉ chăm chăm vào việc đón con. Thêm nữa, công việc của cô không nhàn như ở cty cũ, cô không thể tranh thủ té ra chợ mua thức ăn, hay làm sẵn ở cty, chỉ việc mang về nhà ăn như mọi khi. Cô không còn thời gian để tập thể dục, nên sức khỏe ko được tốt, sức bền trong công việc cũng vì thế mà giảm đi.
Hôm nay, Hà ở dưới HP lên HN để họp toàn cty. Lần này, Hà bắt Minh phải nghỉ làm sớm để đi ăn trưa với mình. Tất nhiên cô vui vẻ đồng ý liền, với ai chứ với Hà, cô luôn cảm thấy mình sẵn sàng dành thời gian bất cứ lúc nào cho bạn. Hai đứa đi ăn bún đậu mắm tôm ở quán quen thuộc từ hồi sinh viên, tuy hơi xa nhưng thực sự là rất ngon. Chị bán bún ngày nào, giờ trông già hơn hẳn, không nhận ra cô và Hà, nhưng chị vẫn niềm nở cho thêm bún, thêm đậu làm hai cô phải cố mãi mới hết.
Ăn xong, hai đứa cưỡi con xe máy của MInh, lượn lờ khắp các phố quen, nói chuyện cười đùa ôn laị những kỉ niệm thời sinh viên. Loanh quanh thế nào, hai cô đi đến gần khu vực Big C. Minh chợt nảy ra ý nghĩ muốn lượn qua căn nhà hôm nọ xem thế nào. Cô nói với Hà rằng tiện thể đi qua đây cô có việc một chút. Thật bất ngờ, chiếc xe Zace của chồng cô lại đỗ trước cửa căn nhà đó. Cô dừng khựng xe lại, hết nhìn căn nhà lại nhìn chiếc xe. Hà thắc mắc:
- Sao thế? Tới nơi rồi à?
- uh, chờ anh tí.
Minh nhất quyết bắt taxi cho Hà về trước khiến Hà phát bực, còn cô tới một quán nước đủ gần nhìn thấy người ra vào ở đó nhưng cũng đủ xa để có ai bước ra thì cũng không chú ý tới cô. Cô zoom thử điện thoại, nếu chụp từ khoảng cách này mà max zoom thì cũng đủ để người xem nhận ra trong ảnh là ai. Giả vờ là ngồi đợi bạn, Minh hỏi chị bán nước vu vơ vài căn nhà quanh đó, rồi cũng hỏi đến căn nhà có xe của chồng cô đậu bên ngoài. Ngồi tỉ tê một lúc, Minh biết căn nhà đó là cho một cô gái thuê, thường xuyên có một người lái xe ô tô đến vào buổi trưa, rồi cả hai cùng đi.
Ngồi đợi tới tận 2:30, Minh thấy chồng cô bước ra, còn cô gái mặc bộ đồ quần áo ở nhà. Hai người đứng trước cửa, cô gái cứ khoác tay anh rồi ghé sát vào tai anh để nói gì đó, hai người rất vui vẻ và có phần tình tứ (hay cô tưởng tượng nhỉ?). Cô không thể nhìn rõ nét mặt cô gái, vì họ quay ngang về phía cô, nhưng chiếc điện thoại đã chụp lại được những cảnh đắt giá nhất. Minh không biết chị bán nước có tò mò hay không, nhưng khi cô gái để chồng cô lên xe phóng đi, thì cô cũng trả tiền nước và đứng dậy.
Minh lái xe như kiểu vô thức, cô khóc, thực sự khóc rất to, cô không kìm nén nữa. Đi giữa đường ồn ào, lại bịt khẩu trang thì ai nhìn thấy mà cô phải ngại chứ. Cô không ngờ có ngày cô lại đi rình mò anh như thế, không ngờ cô hèn nhát một cách điên rồ đến vậy. Cô muốn chạy ra, giựt phăng tay cô gái khỏi người chồng cô, muốn tát cho anh một cái thật đau, nhìn anh bằng ánh mắt căm hận, rồi bỏ đi không cần nói lời nào. Nhưng cô lại không dám làm thế. Cô biết anh có tính sĩ diện cao ngút trời, làm anh mất thể diện trước đám đông hay bất cứ người nào khác, anh sẵn sàng về nhà cho cô vài cái tát trời giáng. Cô sợ mình làm thế sẽ mất anh, cô cũng sẽ ê chề. Và nếu cô gái kia cao tay, có khi còn quay sang chửi cô vì không biết cách mà giữ chồng thì thật là nhục nhã. Làm thế nào bây giờ, trời ơi, sao lại đau lòng thế chứ. Mới chỉ nhìn cô ta khoác tay cười nói với anh thôi mà cô đã cảm thấy đau đớn thế này, thì nếu nhìn thấy họ hôn nhau, hay làm gì hơn nữa, chắc cô sẽ không thể chịu nổi, mà cầm lấy con dao đâm chết người đàn ông của cô mất. Cô nghĩ lúc đó, cô sẽ như một con thú, chứ không còn là một người đàn bà nữa.
Về đến văn phòng, Minh đeo khẩu trang kín mít vào đến tận nhà vệ sinh tầng 1. Cô rửa mặt, lau mặt thật khô và đợi cho đôi mắt bớt đỏ, và nói vài câu xem đã hết nghẹt mũi chưa thì mới bước ra cầu thang máy lên tầng 15. Đứng trong thang máy có kính nhìn ra ngoài trời, tự dưng cô thấy mình muốn bay lên thật cao, như chiếc thang máy đang đưa cô lên vậy, nhưng không chỉ dừng lại ở tầng 15, cô muốn ra ngoài không gian rộng lớn hơn, nhiều gió, và cô có thể hò hét bất cứ điều gì cô muốn. Cô nhớ là cô thích độ cao, còn anh lại rất sợ độ cao. Có lần đi chùa Hương, ngồi trong cabin cáp treo, anh cứ nhắm tịt mắt ngửa mặt lên trời, còn cô cứ trêu ghẹo vạch mắt anh ra và bắt nhìn xuống dưới. Anh sợ phát cáu mà gạt phăng đẩy cô suýt ngã, còn anh phải lấy túi nilon vì nôn thốc nôn tháo. Cô chỉ biết chế giễu: "Trời ạ, đàn ông gì mà....như đàn bà say xe." Nhưng lúc đó anh đang yêu cô, cô chưa làm vợ anh, nên anh chỉ thấy lời chế giễu ấy là một câu đùa cợt. Chứ bây giờ, cô chẳng dám đùa anh như thế nữa.
Tuần sau là cty cô đi Đà Nẵng rồi, cô vẫn chưa quyết định đi nên chưa đăng kí. NHưng lúc này, sao cô lại khao khát quay lại đó thế. Hồi sinh viên, cô từng đi với bạn bè vào trong đó rồi, cô rất thích nơi đó, thích thành phố biển xinh đẹp. Cô thích không phải vì Đà Nẵng có những bãi biển thơ mộng, mà cô thích vì nơi đó có rất nhiều điểm tham quan trên núi cao, nhất là bây giờ, khi Ba Na Hill đã có cáp treo, thì chắc chắn là còn tuyệt vời hơn nữa.
Ra khỏi thang máy, Minh chạy thật nhanh vào chỗ ngồi, cô không muốn ai nhìn thấy cô lúc này, nhất là Thắng. Cậu ta mà thấy mắt cô đỏ hoe, thể nào cũng nhắc lại bài ca "nước mắt đàn bà" thì ngại lắm. Ơ hay, thế nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng cô lại muốn có đôi bàn tay ấm áp đặt lên vai, để cô có thể dịu bớt đi nỗi ấm ức trong lòng lúc này. Cô muốn ôm một ai đó để khóc cho thỏa thích. Cô nghĩ đến con trai mình, nhưng không được, nó học lớp 2 rồi, nó mà thấy mẹ khóc sẽ sốc lắm, trố mắt ra nhìn, rồi sợ hãi hỏi mẹ làm sao thế cho mà xem. Cô đã bao giờ để con thấy mình khóc đâu, cô là mẹ, phải mạnh mẽ để con còn noi theo. Minh nghĩ đến con gái cô, nhưng cũng không được, con gái cô còn ngây ngô lắm, đã hiều chuyện đâu, nó sẽ không thể hỏi han an ủi cô, có khi thấy mẹ khóc nó còn sợ quá mà khóc theo í chứ. Minh lại nghĩ đến mẹ cô, cũng rất tiếc, mẹ cô là một người phụ nữ sắt thép, có lẽ cô di truyền điều này từ bà, chưa bao giờ cô gục đầu lên lòng mẹ mà tâm sự chuyện riêng tư hay khóc lóc, bây giờ mà làm thế, cô còn thấy ngượng hơn. Cô nghĩ đến Thắng, cô muốn cậu ta vào hỏi chuyện cô, muốn cậu ta cho cô một bàn tay động viên. Cậu ta là người duy nhất từng nhìn thấy cô khóc (tất nhiên khi đó là vô tình thôi, và có khi chưa nhìn thấy mặt cô khóc mà chỉ nhìn từ phía sau lưng thôi). Tất cả đều không được, nên Minh lại tự mình ổn định tinh thần và ngồi vào bàn làm việc.
Minh nghĩ đến Đà Nẵng, cô muốn đi. Suốt 6 năm làm ở cty cũ, năm nào cty cũng tổ chức đi biển, hết Cửa Lò rồi Sầm Sơn, đi một nơi 2-3 năm liền, nhưng tuyệt nhiên chưa năm nào cô đi cả. Chồng cô ko đi, vì anh rất sĩ diện, anh nói rằng mình ko muốn đi ké, đi là anh phải là người chi chứ không muốn nhận free. Cô nói thế thì cô với con đi, thì anh lại ngăn cản: Em đi một mình không có chồng mà cũng đi à? Hạnh phúc thì phải có chồng con bên cạnh chứ. Rồi cho con đi , một mình em không chăm sóc được con ốm thì sao. Thêm một phần là cô không thích Cửa Lò với Sầm sơn, thế nên 6 năm liền cô đều lỡ hẹn với du lịch cùng cty. NHưng lần này nhất định cô sẽ đi. Cô muốn đến Đà Nẵng.
Cô gọi điện cho chị quản lí văn phòng, đăng kí cho cô và con gái. Chắc chắn là anh cũng sẽ không đi rồi, còn con trai đã vào năm học không thể nghỉ dài ngày được. Giá mà vào 2/9 thì cô sẽ cho con đi đấy, nhưng cty sợ đó là dịp lễ sẽ rất đông, nên hoãn vào giữa tháng. Thực sự lúc này, cô muốn đi đâu đó, để đầu óc tỉnh táo và tính cách giải quyết chuyện hôm nay cô chứng kiến. Lúc này đang tức giận, mọi việc cô làm đều không có gì đảm bảo là nó sẽ không điên rồ.
- Rengggggggg
- Giề?
- Chị lên quán cafe tầng thượng đi, em nhờ cái này
- Quan trọng không?
- Cực kì quan trọng, mà việc này ảnh hưởng đến một số anh em trong cty, chị đừng để ai biết nhé.
- Đợi chút.
Minh không biết lại có việc gì nghiêm trọng mà Thắng phải gọi riêng cô ra thế. Chưa bao giờ cậu ta phải làm thế cả. Minh soi lại gương xem mặt mũi thế nào rồi, và bước nhanh ra thang máy. Thắng không ngồi ở bàn uống cafe, mà đang đứng cạnh tường nhìn xuống thành phố. Minh lại gần, hỏi trêu đùa như mọi khi:
- Định tự tử à?
- Điên!
- Có di chúc gì cho tôi à? Nhiều tiền ko?
- ......
- Thế có việc gì?
- Chị đã đăng kí đi du lịch với cty chưa?
- Chưa.
- Sao thế? Chị định ko đi à?
- UH
- Tại sao?
- Chồng tôi không đi, đi chơi mà không có chồng con thì đi làm gì?
- Chị cứ phải dính lấy chồng à?
- UH
- Đúng là.....
- có mỗi việc hỏi vớ vẩn thế thôi à?
- Cháu lớn nhà chị đang đi học thì chắc là không đi được. Em đăng kí cho chị và cháu bé nhé?
- Không cần, nếu đi thì tôi tự đk chứ sao phải để cậu.
- Đi đi mà
Thắng bỗng nhiên quay sang nhìn thẳng vào mặt tôi. Khoảng cách không gần lắm, nhưng tự dưng tôi thấy ngại, nóng bừng mặt, mắt không dám nhìn thẳng vào cậu ta mà xoay ra không trung vô định. Cô không biết đối đáp thế nào cho nó bắng nhắng để qua chuyện nữa. Vì giọng nói rất ư khẩn thiết "Đi đi mà", khiến cô nghĩ Thắng muốn sự có mặt của cô, cô thấy mình có một giá trị gì đó nhất định với cậu. Mặc dù đã đăng kí đi rồi, nhưng cô vẫn muốn trêu đùa cậu. Mải suy nghĩ, cô không biết mình vừa cười tủm tỉm. Thắng ghé sát vào tai cô hỏi:
- Trưa nay đi gặp ai mà về mắt đỏ hoe thế?
- Đâu
- Vẫn còn hơi đỏ kia kìa
- Chắc là đi xe nhanh quá, gió tạt vào mắt đấy.
- Điêu, đội mũ bảo hiểm thì chọn loại có kính chắn gió to đùng che hết cả mặt.
- Xì......
- Thế sao vừa giờ lại cười tủm tỉm?
- Dở à.....
Thắng nghiêng đầu, ngó trân trân vào mặt cô. Dùng giọng nói hết sức dịu dàng và tử tế (không như mọi khi), Thắng thuyết phục cô:
- Nhất chí là đi chơi với cty đi nhé. Năn nỉ đấy. Em sẽ phụ chị trông bé cho.
- Biết thế đã.....
Nói xong, Minh quay ngoắt người bước đi. Cô không muốn cậu ta thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình, cũng không muốn cứ phải tránh ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào mặt cô của cậu ta nữa. Cô đang trốn tránh à. Cùng một buổi chiều mà sao nhiều cảm xúc ùa đến với cô vậy. Cô thở dài, cô nghĩ đến ngày xưa, cô cũng có một "bạn" trai, suốt ngày "năn nỉ đấy" khi muốn thuyết phục cô điều gì. Cô bất giác cười, đàn ông gì mà cứ đi "năn nỉ", nhưng mà sao cô lại thấy vui vui, cô đâu còn là học sinh cấp 3 hay sinh viên ĐH để mà mủi lòng vi 3 từ "năn nỉ đấy" nữa nhỉ. Thật nực cười. Lại một lần nữa cô nhận ra, Thắng cứ vô tình làm cô vui mỗi khi cô đang có việc gì đó phiền lòng. Chắc chắn cậu ta ko biết Minh đang buồn gì, nhưng cái thói hỏi miên man, hỏi thẳng thắn, đánh đúng vào trung tâm câu chuyện, khiến Minh thường chịu thua, và sau đó thì nỗi buồn vơi đi rất nhiều.
Minh nhận ra, có điều gì đó không bình thường trong suy nghĩ của cô với Thắng nữa rồi. Nó rất mơ hồ, nhưng Minh chắc chắn một điều, nghĩ đến Thắng là cô thấy vui, mỗi lần nói chuyện với cậu ta là như không có hồi kết, và không bao giờ cô phải giữ ý tứ, sợ tự ái như là nói chuyện với chồng mình. Dù cái mơ hồ đó là gì, Minh cũng không có thời gian để nghĩ lúc này, cô phải copy ảnh chụp được vào email, xóa ảnh trên đt, tắt máy tính và ra về.
Khi biết cô đăng kí cho mình và con gái đi du lịch, anh kịch liệt phản đối. Cô nói thế nào anh cũng không chịu nghe, bắt để con gái ở nhà.
- Anh nhìn xem, ai cũng có vợ có chồng đi cùng để chăm sóc nhau, nhưng có bao giờ anh đồng ý đi với cty em không? Chúng ta chưa bao giờ đi du lịch với nhau cả, những cơ hội thế này là để chúng ta vui vẻ và hâm nóng tình cảm chứ.
- Hâm với chả nóng. Công ty cô đầy thanh niên không vợ không chồng đấy, cô cứ đi đi cho tụi nó chăm sóc cô. Còn con thì phải để ở nhà.
Không phải lần đầu anh nói khó nghe, tính anh là thế, khi không nói lại được lí lẽ của vợ thì sẽ nói cùn. Với người ngoài, anh rất khéo léo, nói như rót mật vào tai, ai cũng thích và nghe theo. Nhưng với vợ, anh lúc nào cũng vậy, gắt gỏng mỗi khi vợ không nghe theo ý mình. Minh vẫn quyết định đi. Cô mua một đôi giầy thể thao đi thật êm chân, một chiếc áo gió mỏng,môt đôi tông và một chiếc váy gọn gàng đơn giản . Đến lúc này, Minh thấy những chiếc áo size M có vẻ rộng hẳn ra so với hồi cô mới đi làm ở cty này, thế có nghĩa là người cô đã gọn hẳn vào, tuy nhiên cô hơi buồn vì do chạy bộ nhiều, chân cô có bắp, thế nên mặc váy không được đẹp lắm.
Những ngày này ở cty, các em gái thi nhau khoe váy đi biển, mũ đi biển , bikini và một lô các loại phụ kiện khác. Ai cũng bàn tán về chuyến đi. Thắng thì có vẻ mừng ra mặt khi biết cô đã đăng kí đi, lúc nào cũng hỏi han vớ vẩn:
- Chị đi Đà Nẵng bao giờ chưa?
- Rồi
- Lâu chưa
- Hồi sinh viên
- Đến đó, chị thích nhất chỗ nào?
- Chỗ nào cũng thích
- Đặc biệt thích cơ mà
- Đỉnh Bàn Cờ
- Là ở đâu nhỉ?
- Trên bán đảo Sơn Trà.
- Tại sao?
- Đến đó thì biết.
- Chị đúng là, ai cắt rốn cho chị đấy?
- Bà hàng xóm.
- Em lại cứ nghĩ là BanaHill cơ.
- Chỗ đó tôi chưa tới.
- Đi Đà Nẵng rồi mà chưa tới?
- Uh, Hồi sinh viên thì chỗ đó có pt như bây giờ đâu. Cậu mới đi, nó xd xong rồi nên mới thấy đẹp thôi.
- Em chưa đi Đà Nẵng bao giờ.
- Nhà có đk mà lại chưa đi?
- Chị thật là. dk là dk gì? Vớ va vớ vẩn. Em ko thích ĐÀ Nẵng
- Tại sao?
- ...........
- Bồ cũ đá cậu là người ở đó à?
- Dở hơi......
- Vô duyên vô cớ ghét một thành phố xinh đẹp như thế?
- Kệ tôi.....
Gần đến ngày đi, Minh lập một email mới, mua một chiếc đt viettel rẻ tiền và một sim mới. Cô định rằng, sẽ gửi những bức ảnh cô chụp được cho chồng trong chuyến đi Đà Nẵng này, xem phản ứng của anh ra sao.
Hơn 9h sáng xe mới tới khách sạn ở Đà Nẵng, ai cũng mệt mỏi sau một chuyến đi dài, dù cty thuê xe giường nằm hiện đại chạy êm ru . Tất cả đều thấy hơi tiếc nuối vì không được ở các khách sạn kiểu resort, mà cty chỉ thuê phòng ở một khách sạn tầm trung cách bãi biển 15p đi bộ. Từ cửa sổ ks, có thể nhìn nghiêng sang bê trái là thấy biển rất gần rồi. Minh ở cùng phòng với H.Anh và 2 em phòng kế toán. (Phòng đôi mà 4 người chung nhau đấy, ic ic, dù thuê phòng ở DN rất hạt dẻ. Dân trong này rất nể sợ người miền Bắc, vì sự tính toán tiết kiệm đến là khéo , he he. Nhưng vì lúc này ít khách du lịch, nên họ cũng không ép là chỉ 2 người 1 phòng đôi. ).
Theo lịch trình thì mọi người sẽ nhận phòng rồi tự nghỉ ngơi, chơi bời. Thuê ks thì mỗi người sẽ được một thẻ ăn sáng buffet miễn phí (gọi là buffet cho oai, nhưng mà cực kì ít món, lại không ngon lắm, không ăn nhanh là hết, được cái khách đỡ tốn tiền ăn sáng). Vì Cty đặt nhận phòng lúc 7h sáng, nhưng mãi hơn 9h mới tới, nên thẻ đó được chuyển thành ăn trưa. Mọi người ai cũng lê lết về phòng, tắm rửa (có khi không) rồi lăn đùng ra ngủ tiếp. Ăn trưa xong, lại tự quản, có thể tắm biển, đi chơi thành phố hay đi đầu thì tùy, miễn là 6h gặp nhau tại quán hải sản gần đó để ăn tối.
Sau khi nghỉ ngơi và ăn trưa, các em cùng phòng Minh như đã lấy lại năng lượng, bắt đầu hò nhau thử váy vóc, bikini để đi tắm. Cô không đi, nhưng không được ngủ, vì bị mấy em bắt làm người nhận xét xem mặc gì đẹp, mặc gì hợp, đi cái gì, đeo cái chi…ôi đến là chóng cả mặt. Khi mọi người đi hết sang các phòng khác rủ nhau đi chơi quanh TP rồi về ra biển, còn mình cô trong phòng, Minh nghĩ đến những bức ảnh cô chụp được. Có nên mạo danh ai đó, gửi những tấm hình đó đến để đánh động chồng cô không? Minh thực sự muốn chồng cô biết rằng cô đã nhìn thấy họ, và muốn chồng cô suy nghĩ trong thời gian cô đi du lịch, đến khi cô về nhà , có thể nhìn thấy thái độ thực sự của anh.
Nhưng cô cũng vô cùng phân vân, vì nếu làm thế, có thể anh sẽ đoán là người chụp ảnh mới chỉ chụp được những cảnh đơn thuần, mà việc con gái khoác nay, nói chuyện than mật với đàn ông thời bây giờ có còn là điều gì quá to tát đâu. Anh có thể im lặng, mà cô có hỏi thì anh sẽ nói rằng đó là học viên, là khách hàng than thiết của anh, giới thiệu cho anh nhiều học viên khác, nên anh phải săn đón thế thôi. Lúc đấy thành ra cô lại rút dây động rừng rồi, có muốn tìm hiểu sâu hơn cũng khó. Ôi, nếu ai sống trong hoàn cảnh “NGHI NGỜ CHỒNG NGOẠI TÌNH” thì mới hiểu được cái cảm giác vô cùng phức tạp này của Minh. Vừa muốn tung hê tất cả rồi muốn đến đâu thì đến, ra sao thì ra, nhưng lại vô cùng sợ hãi nếu mình không cẩn thận có thể làm sự việc từ bé xé ra to, rồi mất hết tất cả. Tâm trạng lúc nào cũng ấm ức, tức giận, mà cũng khổ đau, hối tiếc.
-Cộc cộc cộc
- Vào đi.
- Chị không đi với mọi người à?
- Không
- Sao giờ này lại ôm máy tính, đang đi nghỉ cơ mà
- Thì đang nghỉ đây.
- Trốn ở đây xem phim sẹc một mình à?
- Ờ
- Cho xem cùng với
- Biến thái.
- Đi chị ơi, mọi người đang đợi đấy.
- Chị mệt, không muốn đi, dưỡng sức chiều ăn hải sản cho năng suất.
- Mệt lắm à?
- Uh
- Đến mức nào?
- Đến mức muốn khóa miệng em lại lắm rồi.
- Biết rồi. Thế chị nghỉ đi nhé.
……….
Một lúc lâu sau, chắc mọi người đi rồi, thì Minh lại thấy hối hận quá. Cô ngồi đây một mình bị cảm giác cô đơn bao trùm đến phát khóc. Biết vậy đi ngay với mọi người cho khuây khỏa, chứ mà ôm cái mớ suy nghĩ bong bong này đến đau cả đầu.
Lấy nhau cũng đã 6 năm rồi, anh trở nên quen thuộc với cô lắm rồi, nên dù anh không quan tâm chiều chuộng cô như lúc đầu khiến cô cũng vơi bớt phần nhiệt thành yêu anh, nhưng trong tâm khảm của mình, Minh biết cô sẽ vô cùng hụt hẫng, chuếnh choáng nếu anh thực sự có người con gái khác.
Giả sử anh chỉ chơi bời qua đường, thì cô không muốn tìm hiểu thêm, để mắt không thấy tim không đau, nhưng đằng này , cô chẳng biết là tình cảm của anh như thế nào nữa. Anh vẫn giận dỗi mắng cô vì mỗi khi ko vui, cô lại đi vẽ lên tay chân các hình săm lung tung, lúc thì hình cỏ ba lá gần ngón tay cái, khi thì hình con bướm đậu vào mắt cá chân, vài lần cô còn true ngươi anh bằng cách đi vẽ hình con bọ cạp đang định cắp nốt ruồi ở gần xương quai xanh. Rồi cô chống chế là: Em ủng hộ các sinh viên đi kiếm tiền làm thêm, như thế là em đang làm từ thiện đấy, he he. Với lại, chỉ mình anh nhìn thấy chứ có ai đâu. Chỉ một tuần là mực sẽ bay hết, nhưng anh nhất quyết phải tặng cô mấy từ “đua đòi, đú đởn, có văn hóa mà săm trổ như dân anh chị….”. Như lần này trước khi đi, cô vẽ hình mã vạch trên cánh tay với số CMT của mình, anh mắng cô té tát với vài từ thiếu hoa mĩ quen thuộc. Như thế chứng tỏ là anh vẫn còn quan tâm đến cô, cô vẫn còn quan trọng trong mắt anh mà, vậy người con gái kia đóng vai trò gì trong cuộc sống của anh??????????//
Thôi, kệ nó, không nghĩ nữa. Minh đứng dậy, mặc quần jean, áo phông, đi giầy thể thao, cầm theo một chiếc áo khoác mỏng, khẩu trang và kính. Cô thuê một chiếc xe số, đôi mũ bảo hiểm đầy đủ, mua một chiếc bản đồ và hỏi lễ tân đường gần nhất đi bán đảo Sơn Trà. Lần trước tới đây, cô và các bạn đã đón bình minh trên bán đảo này, giờ cô muốn trở lại Đỉnh Bàn Cờ để xem hoàng hôn nó ra sao. Ở Đà Nẵng, cô thích nhất được đi xe máy quanh bán đảo , theo con đường “mòn” (có bê tong) nhỏ 2 xe tránh nhau, len lỏi qua rừng cây rậm rạp, may mắn như lần trước cô còn gặp 2 con khỉ nữa. Có lẽ vì ở đây nhiều khỉ, nên đi ở đoạn đường lớn, có thể bắt gặp những tượng đá hình con khỉ (chắc người dân ở đây muốn du khách ấn tượng chăng?). Nghĩ thôi là háo hức lắm rồi.
Đeo tai nghe, bật nhạc thật to, Minh phóng đi trong niềm hân hoan lấn át nỗi bức xúc mới đây còn dày vò cô. Cô không hề để ý là Thắng quay lại khách sạn , nhìn thấy cô phóng đi liền gọi, nhưng vì đeo tai nghe nên cô không biết
Cảm giác sung sướng đầu tiên là đường xá cực kì đẹp, một bên là núi, một bên nhìn ra biển, lên cao dần cao dần, rồi con gặp một số biệt thự trắng (chắc là đang xây dở) rất thơ mộng. Đi miết mãi rồi cũng tới ngã 3 ở trạm ra đa thu phát song (chằng biết của cái gì), lần trước, cô và các bạn tới đây thì gặp sương mù, không nhì thấy đường, phải đợi có người tới để đi cùng. Cô nghĩ lúc đó ko phả sương mù mà là mây, vì cách nhau vài chục mét là ko nhìn thấy nhau nữa rồi, thậm chí muốn đi tè bậy cũng khỏi cần tìm chỗ nấp, cứ giữa đường mà ngồi, nghe thấy tiếng động cơ xe thì vội vàng đứng dậy là xong. Nhưng lúc đó là tháng 12, lại đúng hôm trở gió, nên trời lạnh và mây tù mù. Còn hôm nay mới tháng 9, nắng ấm chan hòa ngoài biển, còn ở đây thì chỉ thấy mát rượi, trong lành. Cô rẽ theo đúng đường cũ mà đi, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh Bàn Cờ. Hôm nay chẳng có ai ở đây cả.
Để xe vào vệ đường, Minh trèo lên trên đó, vẫn cây nấm bằng xi măng, vẫn bàn đá có vẽ một bàn cơ và 2 ông cụ. Không khí thật tuyệt, khung cảnh còn tuyệt hơn. Lần trước, vì quá nhiều mây, cô và các bạn không thể nhìn rõ thanh phố Đà Nẵng bên dưới, nhưng hôm nay thì …..không có lời nào để tả nữa. Ngắm chán, Minh rút dt chụp vài kiểu, rồi cô ngồi xuống chân cây nấm giả, đeo tai nghe lên, nhắm mắt lại. Ngồi chán, Minh nằm hẳn ra, vừa ngắm tp, vừa suy nghĩ lung tung. Rất may là cô mang theo chiếc áo khoác mỏng (kinh nghiệm đầy mình, he he), vì gió khá lộng, tuy ko rét nhưng cũng làm cô nổi gai ốc. Minh tự thấy mình thật tự kỉ, nhưng cô thích thế, lúc không vui , cô chỉ muốn ở một mình, không muốn phải cố gắng cười nó làm gì. Được một lúc, cô ngủ thiếp đi, chẳng biết được bao lâu, cho đế lúc dt thay vì tiếng nhạc là tiếng chuông gọi.
Lại là Thắng, thằng phá đám, đang ngủ ngon.
-Alo
- Chị đang ở đâu đấy?
- trên trời
- Điên. Chị về đi, mọi người đang rủ đi bộ ra biển, rồi tẹo đi bộ đến chỗ ăn luôn.
- Mấy giờ mà đã ăn?
- 4:30 h rồi mà chị, lung tung chụp ảnh đến 6h là vừa.
- Ờ, biết rồi. Chị về muộn thì mọi người cứ đi trước, chị ra sau nhé.
- ok, nhanh lên nhé.
Nói thì nói thế, chứ Minh chưa muốn “xuống núi”. Cô để dt chế độ rung, rồi tiếp tục nằm “đợi hoàng hôn”, rồi lại ngủ thiếp xừ nó đi. Minh giật mình vì tiếng cười nói của ai đó, thì ra là các em sinh viên rủ nhau lên đây chơi, “‘chắc là trốn học đây”, Minh nghĩ thầm rồi cười. Lúc nãy cô còn đang thắc mắc là sao lần nào lên đây, cô cũng chẳng thấy đông khách tí nào dù ở đây đẹp thế. Ngày xưa, đợi mãi cũng gặp 2 bạn sinh viên Hà Nội đi xe máy, mà 2 bạn đó cũng không biết đường, thế là lại cùng nhau đợi một em nhân viên ks nào đó dẫn 2 người đi thăm quan bán đảo qua đấy, mới có thể đi tiếp. Hôm nay còn vắng hơn, gần 6 giờ cô mới gặp được mấy em này.
- Sao các em lên muộn thế?
- Ngắm hoàng hôn thì phải lên lúc này khỏi phải đợi lâu chị ạ.
Chị là khách du lịch ở ngoài miền Bắc vào à?
-Uh.
- Chị đã đi tham quan được đâu chưa?
-Chưa, chị mới vào sang nay
……
Nói chuyện với mấy em, cô thấy mình như trẻ lại. Mải đùa giỡn , đến lúc các em rủ Minh chụp choẹt, sờ đến dt cô mới biết chồng cô gọi nhỡ 2 cuộc, Thắng gọi nhỡ 5 cuộc, và 1 cuộc là số máy bàn chắc là của ks. Minh gọi lại cho chồng, anh hỏi xem tới nơi có mệt ko, thong báo các con đều ổn và bảo cô cứ yên tâm mà chơi. Cô phải công nhận là anh rất chu đáo ở khoản này, lần nào đi đâu, cũng là anh gọi điện hỏi, còn cô nghiễm nhiên đợi ddt của anh chứ chẳng chủ động báo cáo tình hình cho anh bao giờ cả. Anh toàn mắng cô vô tâm, và cô lại cãi là: khi anh đi đâu đó, thì em lại là người gọi điện hỏi thăm anh mà, chứ anh có phải thông báo bao giờ đâu? Haizzz, có thế thôi mà thể nào 2 người cũng tranh cãi cho đến khi anh cáu và nói khó nghe thì Minh mới chịu dừng (nhưng không chịu là mình thua).
Cô không gọi điện lại cho Thắng, vì biết là thể nào cái máy nói ấy lại hỏi: đang ở đâu, sao đi về lâu thế……. Minh ghét bị giục giã, hối thúc, nhất là lúc này, khi cô đang hưởng thụ sự vui vẻ với nhóm sinh viên miền biển này. (Nhất là lại được các em mời ăn hoa quả, uống nước nữa chứ. Người dân DN thực sự rất đáng yêu). 6h, tuy hoàng hôn chưa phải là lúc đẹp nhất, nhưng Minh vẫn phải đứng lên tạm biệt các em sv và ra về, vì trời sẽ tối nhanh, mà đường đi xuống khá khó đi so với lúc đi lên, các em này lại đi ngược đường với cô, thế có nghĩa là cô sẽ đi xuống một mình.Cô không muốn bỏ lỡ quãng đường tuy mạo hiểm nhưng đẹp hoang sơ ấy. Không nên đi lúc trời quá tối. (Lần sau, cô sẽ rút kinh nghiệm, đi ngắm hoàng hôn thì nên đi đường khó trước, đường dễ để lúc về).
Mải miết đi, nhiều đoạn đường hơi trơn, vì nằm sâu trong các rặng cây, chắc là có sương mù /mây gì đấy, nên hơi ẩm ướt. Đến đoạn gặp khỉ lần trước, Minh còn dừng lại, đợi mãi nhưng chả thấy con nào chạy ra cả, tiếc nuối cô lại phóng xe đi.
Đường chập choạng tối rồi, cảm giác khá sợ. Biết vậy ko cố đứng đợi khỉ nữa.
-Phanh bằng chân ga đi,
Cô nghe có tiếng ai đó ngay gần mình
- Bỏ tai nghe ra
Lần này thì gần thật. Minh liền đi xe chậm lại một chút, bỏ tai nghe ra, ngoái đầu lại sau. Thì ra là Thắng, sao nó lại đi theo cô từ lúc nào. Minh đi dẹp vào bên đường để Thắng đi lên ngang bằng cô.
-Đi đâu đây?
-Theo chị chứ còn đi đâu
-Dở à, sao không đi với mọi người
-Sao chị bảo chị mệt? Hóa ra là đi đánh lẻ, hẹn hò anh nào tận rừng sâu thế này à?
- Ờ, hẹn với mấy con khỉ.
- Chị đi đường dốc thế này thì đừng phanh bằng chân phanh, phanh bằng chân ga í, không có mà đứt phanh là đứt luôn cả đời chị đấy.
- Thế à, như nào nhỉ?
Minh thử làm theo lời Thắng, đúng là khá hiệu quả. Tự dưng thấy rùng mình, lần trước đi cô được bạn “trai” đèo, nên không để ý, hôm nay tự đi cảm giác khá là đau tay.
-Sao lại đi theo chị?
-Em gọi cho chị ko được, em hỏi mấy em lễ tân thì biết là chị thuê xe đi lên đây. Mải mê với ai trên này mà còn không them nhấc máy?
- Hô hô , thấy ở đây đẹp ko?
-Được, nhưng đàn bà con gái mà đi một mình lúc chập choạng thế này không sợ khỉ nó nhảy ra bắt cóc à?
-Ôi sợ gì, đang mong gặp mà không gặp được đây.
- Dừng , dừng em bảo này
- Gì thế?
Chuyện chị Minh phần 2
Written By Unknown on Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015 | 05:44
+ Chủ đề liên quan :
Nhập Email Để Nhận Bài Viết Mới
Nhãn:
Sức khỏe
0 nhận xét:
Đăng nhận xét